Biến
chuyển cung đình
Trần Bình 
Đại hội 10
của đảng Cộng sản Việt Nam dự trù triệu tập trong năm 2006 được chuẩn bị từ hơn
một năm qua. Trong năm 2005 đảng đưa ra dự thảo báo cáo chính trị, khuyến khích
mọi thành phần dân chúng và đảng viên đóng góp ý kiến, tạo ra một không khí
tranh luận về đường lối và tương lai của đất nước khá sôi nổi. Thoáng qua hình như có hai phe, một bên bảo thủ thân Trung quốc và
một bên cởi mở thân Tây phương. Nhưng nếu quan sát kỹ hơn thì hình như
thực chất chỉ là sự tranh giành quyền lực nội bộ.
Trong thời
gian qua, một số người đấu tranh cho dân chủ tại hải ngoại đã dồn hết sức mình
yểm trợ cho phe cởi mở với hy vọng rằng dư luận trong và ngoài nước có thể tạo
nên những áp lực nhất định làm cho đảng Cộng sản Việt Nam thay da đổi thịt và
thực hiện những cải tổ về nhân sự và đường lối cần thiết tạo điều kiện cho đất
nước đi lên trước trào lưu dân chủ, nhân quyền và hội nhập kinh tế toàn cầu. 
Tuy nhiên, hình như đó vẫn chỉ là ước mơ của những người có
thiện chí (trong đó có rất nhiều đảng viên bỏ đảng lưu vong) nhưng không phải
là hướng thực tế.
Thực tế cho thấy, ngay cả phe cởi mở trong đảng cũng không hy
vọng gì họ có thể thay đổi đường lối của phe đang nắm quyền. Họ biết rằng quyền lực
thực sự nằm trong tay những ai đang kiểm soát lực lượng vũ trang, nói cách khác
là đang nắm quân đội và công an. Cuộc vận động của họ nhắm mục tiêu duy trì cho
được ảnh hưởng họ đang có trong đảng. Nếu không, để phe bảo
thủ nắm trọn quyền hành, thì sau đại hội 10 họ chỉ còn là một bóng mờ. Họ sẽ không thể bảo vệ những quyền lợi vật chất và uy thế chính trị
họ đang có.
Ông Võ Văn
Kiệt, và cựu tướng Võ Nguyên Giáp, hai người cầm đầu cuộc vận động cởi mở và
đòi hỏi đảng cần có tư duy mới nói là để cứu nước biết rất rõ vị trí và mục
tiêu của mình. Là những người cộng sản đã bỏ cả cuộc đời cho cuộc đấu tranh
giành quyền lực cho đảng, nói cách khác là đã đổ máu và mồ hôi đóng nên cỗ xe
độc tài của đảng hiện nay, họ biết rõ hơn ai hết những quy luật của cỗ xe độc
tài đó.
Từ gần một
năm nay, tướng Võ Nguyên Giáp đã lên tiếng phê bình lãnh đạo, và cựu thủ tướng
Võ Văn Kiệt hơn một lần phê bình cung cách chuẩn bị đại hội 10 mà ông cho là
làm lấy lệ. Nhưng hai ông biết rõ rằng ý kiến phải trái của
các ông, cũng như ý kiến của những người cùng lập trường với hai ông sẽ không
có khả năng tạo sức mạnh dư luận để thay dổi đường lối của những người đang nắm
thế thượng phong trong đảng. 
Áp lực dư
luận chỉ có trong một nước dân chủ có tự do ngôn luận.Tại Việt 
Hơn một năm
nay trong nước, ngoài nước nói nhiều về vụ lạm quyền của Tổng Cục 2 được mệnh
danh là “một tổ chức Đảng trong Đảng”, vừa tố cáo vừa vu cáo các ủy viên cao
cấp của đảng làm tay sai cho tình báo nước ngoài, đến những vụ nhũng lạm như
chiếm đất đai của dân trong toàn quốc lên đến hàng chục ngàn vụ trong hai năm
2004, 2005 và tiếng oán thán của người dân thấp cổ bé miệng đã đến tận trời
xanh.
Trong một
nước vận hành theo nguyên tắc dân chủ, một tình hình
chính trị và xã hội như vậy tự nó đã tạo ra những đổi thay cần thiết. Nhưng
trong một nước vận hành theo nguyên tắc độc tài toàn
trị như tại Việt 
Biến chuyển
cung đình ngoạn mục nhất là biến chuyển cung đình tháng 10 năm 1976 tại Bắc
Kinh sau khi Mao Trạch Đông qua đời và nhóm 4 người gọi là “Tứ Nhân Bang” gồm
Giang Thanh, vợ của Mao và  Vương Hồng Văn, Trương Xuân Kiều, Diệu
Văn Nguyên chuẩn bị cướp quyền hành bất chấp di chúc của Mao giao quyền kế thừa
cho Hoa Quốc Phong. 
Nhóm Tứ Nhân
Bang làm mưa làm gió đã 10 năm qua từ ngày bắt đầu cuộc cách mạng văn hóa
(1966) nhờ tư thế riêng của Giang Thanh bên cạnh Mao, nhất là vào những năm
cuối cùng khi Mao nằm liệt trên giường bệnh. Tháng 9 năm 1976
Mao chết, Giang Thanh chuẩn bị áp lực Bộ chính trị cách chức Hoa Quốc Phong.
Bà ra lệnh cho lực lượng vũ trang tại Thượng Hải, căn cứ quyền lực của bà sẵn
sàng đập tan thành phần chống đối, đồng thời vũ trang cho một lực lượng cách
mạng của bà trong vùng Bắc Kinh. Giang Thanh giả lệnh của Trung ương đảng chỉ
thị các chi bộ đảng toàn quốc phải thông qua mọi quyết định quan trọng với Tứ
Nhân Bang và chuẩn bị kiến nghị đưa bà Giang Thanh vào chức vụ Chủ tịch Ban
Chấp hành Trung ương đảng và Chủ tịch Quân ủy Trung ương. Bà
cho biết một lực lượng thiết giáp sẽ tiến vào Bắc Kinh nghiền nát mọi chống
đối. (Theo “Deng Xiaoping and the Cultural Revolution” by Deng Rong, nhà
xuất bản ngoại ngữ Bắc Kinh, 2002, Chương 54)
Nhưng đất
nước Trung Hoa còn những người can đảm và có lòng. Thống chế Diệp Kiếm Anh, đương
thời là Ủy viên Bộ chính trị, một người góp phần thành lập quân đội nhân dân
Trung quốc năm 1927, và một nhân vật then chốt khác là Uông Đông Hưng, cũng là
một ủy viên Bộ chính trị đang nắm lực lượng bảo vệ an ninh tổng hành dinh của
đảng tại Bắc Kinh cương quyết ủng hộ Hoa Quốc Phong không để cho Tứ Nhân Bang
thực hiện ý đồ đen tối. (Sách đã dẫn, Chương 55)
Ngày 6 tháng
10 năm 1976, 27 ngày sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Tứ Nhân Bang được Hoa Quốc
Phong mời đến tham dự một buổi họp tối mật và lần lượt bị lính của Uông Đông Hưng
bắt. Riêng Giang Thanh bị bắt tại nhà. Với sự hiện diện của Hoa Quốc Phong lệnh bắt và giải nhiệm được
chính thức đọc trước mặt từng nhân vật trong Tứ Nhân Bang. Và quyền hành được chuyển qua cho những người có trách nhiệm.
Lịch sử Trung quốc sang trang. (Sách đã dẫn, Chương 55)
Trong không
khí bế tắc chính trị hiện nay, tại sao lịch sử Việt 
Trần Bình 
 
| Trần Bình Nam | http://www.tranbinhnam.com |