Bức Tường

 

Trần Bình Nam

 

Người là sinh vật chóng quên. Ít ai còn nhớ biến cố có tầm vóc nhân loại xẩy ra cách đây 10 năm khi bức tường Bá Linh chia đôi thủ đô nước Đức bị giật sập. Biến cố đó có ảnh hưởng đến tận hang cùng ngõ hẻm, đến cả những nơi mà cư dân chưa từng nghe nói đến biến cố. Hôm đó là ngày 9 tháng 11 năm 1989. Bức tường tang tóc, bức tường chết, phòng tuyến của chiến tranh lạnh giữa Liên bang Xô viết và Hoa Kỳ bị dân tị nạn chọc thủng trước sự ngỡ ngàng của các lực lượng công an vũ trang. Dân Đông Đức và Tây Đức mừng rỡ bắt tay nhau. Không một từ ngữ hoa mỹ nào không được mang ra khỏi tự điển để ca ngợi biến cố có một không hai của thế kỷ, nếu không muốn nói của lịch sử con người. Thế giới bàng hoàng, bừng tỉnh như vừa ra khỏi một cơn mê.

Thế giới trở nên tốt hơn, vui hơn, đáng sống hơn, dù chiến tranh, thống khổ,  đàn áp vẫn còn đầy dẫy. Một sự thật được nhìn nhận: tư tưởng của Marx cho rằng sự sở hữu tài sản tập thể là chìa khóa hạnh phúc của nhân loại là một tư tưởng lỗi thời, và cùng với tư tưởng đó các chế độ độc tài - ít nhất ở Âu châu -được dẹp qua một bên lề lịch sử.

Nói chung, thế giới đang hưởng thụ thành quả sự sụp đổ của bức tường. Đe dọa chiến tranh nguyên tử giữa hai siêu cường Nga- Mỹ trở nên xa vời đến nổi nhà thương thuyết tài binh cứng rắn nhất của Hoa kỳ trong thời kỳ chiến tranh lạnh, ông Paul Nitze đề nghị đã đến lúc nên hủy bỏ toàn bộ kho vũ khí nguyên tử của Hoa Kỳ. Những cuộc tranh chấp địa phương, căng thẳng nhất như  giữa Do Thái và A Rập không còn là mối đe dọa hủy diệt thế giới. Cơn ác mộng đã đi qua.

Âu Châu trở thành một khối. Rõ nhất là Đức quốc. Bốn mươi năm bị chia cắt bây giờ là một nước thống nhất đầy đủ chủ quyền và có ưu thế. Nước Đức không còn là tiền đồn của chiến tranh lạnh, không còn là nơi đóng quân của NATO, thủ đô đã được dời từ Bonn về Bá Linh vùng đất của mẹ. Nhìn về hướng đông, Đông Âu trước đây đồng nghĩa với độc tài và khủng bố - như  Romania, Bulgaria, Liên xô - đã trở thành những quốc gia dân chủ - dù còn chập chững -  và đang xây dựng kinh tế dựa vào nguyên tắc kinh tế thị trường là chính.

Người ta có thể bảo Liên xô chẳng cải tiến gì. Kinh tế thị trường mất hướng, dân mất tin tưởng về dân chủ và quân đội Liên bang Nga đang tiến hành cuộc tấn công diệt chủng tại Chechnya, một phần đất của Liên bang Xô viết trước kia. Nhưng hãy so sánh Liên bang Nga bây giờ với nước Nga 74 năm dưới chế độ toàn trị của đảng cộng sản Liên xô và hằng thế kỷ trước dưới các chế độ Nga hoàng. Cho đến giữa thập niên 1980 các học giả tài ba trên thế giới không ai tiên đoán chế độ độc tài cộng sản tại Nga có khả năng lâm nguy và trong thập niên đó tại Nga có thể có những cuộc bầu cử tương đối tự do, và chính khách, báo chí có thể phát biểu ý kiến ngoài đường lối của đảng cộng sản Liên xô. Từ  lúc bức tường sụp đổ 14 tiểu bang trong Liên bang Xô viết và các quốc gia Đông Âu nằm trong vòng ảnh hưởng đã được độc lập mà không đổ một giọt máu.

 Nhưng sau khi bức tường Bá Linh bị kéo xuống, máu còn đổ, và đổ nhiều như tại Nam .  Trong gần nửa thế kỷ các mối bất hòa có căn nguyên lịch sử bị chế độ toàn trị dằn xuống, nay bung lên như một chiếc lò xo bật mạnh. Tại vùng bán đảo Balkans (gồm Nam Tư, Bulgaria, Albania, Hy Lạp, Romania và phần đất thuộc Âu châu của Thổ Nhĩ kỳ) và vùng Caucasus (phần đất đông nam của Liên bang Xô viết cũ nằm giữa Hắc Hải và biển Caspian) sự cân bằng chính trị chưa có, và nếu NATO không hành xử sức mạnh một cách khôn khéo máu sẽ còn đổ nữa.

Các cuộc chiến tranh ở những nơi khác không do sự sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản. Thí dụ chiến tranh vùng Vịnh giữa Iraq và quân đội đồng minh. Nếu Liên bang Xô viết chưa sụp đổ cuộc chiến thắng của đồng minh sẽ không ngọan mục như đã diễn ra (với sự chống đối của Liên Xô), và biết đâu nếu còn Liên xô đã khuyến cáo Saddam Hussein đừng dại dột đánh chiếm Kuwait để tránh gây sự với Hoa Kỳ. Nhưng nếu Saddam chiếm Kuwait, đe dọa kho dầu hỏa Trung đông thì Hoa Kỳ sẽ phải hành động - và chiến tranh - dù chủ nghĩa cộng sản còn hay không.

Tại Phi châu, chiến tranh tại Zaire (Congo cũ) sau khi chế độ độc tài Mobutu lộn nhào theo chủ nghĩa cộng sản có nhiều nét giống như chiến tranh  tại Nam  làm cho toàn cõi Phi châu bất ổn. Nhưng bản chất của chiến tranh tại Phi Châu là tranh chấp bộ lạc chứ không phải chủ nghĩa. Tại Angola, với sự can thiệp của Cuba, bề ngoài có vẻ như tranh chấp chủ nghĩa, sự thật là tranh chấp bộ lạc dưới chiêu bài chủ nghĩa, do đó sau khi chủ nghĩa cộng sản sụp đổ chiến tranh vẫn còn. Điều đáng để ý là khi chiến tranh lạnh chấm dứt, các siêu cường không ngó ngàng gì đến Phi châu nữa. Kết quả: chém giết lẫn nhau vô tội vạ, bộ lạc này tiêu diệt bộ lạc khác, quốc gia này được thành lập, quốc gia khác suy vong là những diễn biến tự nhiên mạnh được yếu thua.

Ngoại trừ Nam phi. Chủ nghĩa cộng sản chết đi, những người dân chủ da trắng cai trị Nam Phi không còn cớ gì để từ chối các quyền tự do căn bản cho người da đen. Nếu cộng sản còn, có lẽ Nelson Mandela vẫn còn  ngồi tù, và nếu người da đen đòi được dân chủ như hiện nay chắc máu phải đổ nhiều hơn.

Tại Á châu, nơi duy nhất trên thế giới còn vài quốc gia theo chủ nghĩa cộng sản, các chế độ độc tài khác cũng suy tàn nhanh chóng. Trong khi đó các quốc gia Nam Mỹ đồng loạt  và dứt khoát chọn chế độ dân chủ và kinh tế thị trường, ngoại trừ Paraguay, Peru, Venezuela, Cuba còn lưỡng lự ở ngả ba đường.

Bộ mặt Á châu thay đổi dễ trông thấy nhất. Suharto chần chừ nhưng dân chúng Indonesia đã đẩy ông ta sang một bên và nay đang mạnh dạn và vững chãi bước lên con đường dân chủ. Một vài vùng đất chưa được may mắn. Trung quốc chưa chịu ban bố quyền tự do chính trị cho dân, và Bắc Hàn còn là đất của ma vương quỷ dữ. Tại Việt Nam, Miến Điện, Kampuchia tự do chính trị và dân quyền chưa được chính thức công nhận. Nhưng có điều khích lệ là các nhà lãnh đạo tại các quốc gia đó đều nói rằng đến một lúc nào đó quốc gia họ cũng đi theo chiều hướng tự nhiên của lịch sử chứ không thể đi ngược chiều. Dù đảo chánh, hay rối loạn chính trị, như chúng ta đang chứng kiến tại Pakistan không ai tin rằng một chế độ độc tài loại cộng sản thời Stalin có thể được tái lập. Chúng ta có quyền hy vọng một thế giới chưa hoàn hảo nhưng sẽ tốt đẹp hơn.

Tốt đẹp hơn và nhọc nhằn hơn. Bầu trời không sáng sủa như người ta chờ đợi. Cùng với sự sụp đổ của bức tường Bá Linh năm 1989 đánh dấu sự cáo chung một hệ thống   tưởng ngự trị thế giới trong hai thế kỷ và làm nổi bật lên tư tưởng dân chủ và kinh tế thị trường của các nhà tư tưởng như Hobbes, Locke, Montesquieu, Rouseau, Adam Smith ... . Nhưng nếu các nhà tư tưởng này thấy được hiện trạng của thế giới sau 10 năm cách mạng toàn thắng họ sẽ vô cùng ngạc nhiên thấy rằng không một hệ tư tưởng nào mới được xuất hiện.  Công bằng nhìn nhận, một vài ý tưởng mới xuất hiện như  tinh thần quốc tế mới (new internationalism) là một. Vai trò của tòa án quốc tế được nâng cao để xử  các tội diệt chủng tại RwandaNam tư. Tướng Augusto Picochet đang được tạm giữ tại Anh quốc có thể phải ra tòa tại Tây Ban nha để trả lời các hành động của ông trong thời gian ông cai trị Chili trong hai thập niên 1970 và 1980. Tư tưởng mới là căn bản của sự can thiệp của quân đội NATO vào Kosovo để chận đứng cuộc diệt chủng tại đó giữa những thành phần khác chủng tộc trong cùng một quốc gia. Nguyên tắc dân tộc tự quyết được thế giới tôn trọng từ  Hội nghị Westphalia năm 1648 không còn là cái lá chắn cho các nhà độc tài dùng để che đậy hành động tàn sát dân tộc mình.

Các ý tưởng mới có mới thật nhưng quá khiêm nhường để có trọng lượng của một triết lý chính trị làm nền tảng cho một cuộc đổi mới trong tiếng đổ nhào của các viên đá nặng dựng nên bức tường Bá Linh. Tại các quốc gia dân chủ lâu đời cũng như tại các nước mới bước vào quỹ đạo dân chủ người ta thấy vắng bóng một hệ thống tư tưởng lớn. Chủ nghĩa cộng sản của Marx đã mất sức mạnh của một tôn giáo từ lâu trước năm 1989 nhưng ở các nước cộng sản người dân không cảm thấy một sự trống vắng nào. Sự sống có những đòi hỏi cấp bách khác.

Niềm vui là cuộc cách mạng 1989 vĩ đại đã mở ra con đường vinh quang đưa  nhân loại từng bước tiến tới dân chủ và tự do. Nhưng phải buồn nhìn nhận rằng tiếng kèn thắng trận của năm 1989 rộn ràng dưới chân bức tường Bá Linh hình như chỉ có nghĩa: "Chủ nghĩa duy vật biện chứng đã chết. Chủ nghĩa duy vật muôn năm." (Nov. 1999)

(Viết theo  "Ten Years On"  The Economist November 6- 12th, 1999)


Trần Bình Nam

http://www.vnet.org/tbn