Sự
chuyển hướng chính sách 
cuộc
bầu cử Quốc hội Hoa Kỳ
Trần Bình 
Để duy trì quyền hành cá nhân và đảng phái, cũng như để thực
hiện một chính sách quốc gia, người cầm quyền ở chế độ nào cũng có khuynh hướng
dấu diếm sự thật và tiết lộ tin tức cho dân càng ít càng tốt. Cái khác nhau giữa chế độ
độc tài và dân chủ là 
dưới chế độ độc tài không có tự do ngôn luận nên dân không có
điều kiện để biết sự thật. Dưới chế dộ dân chủ có báo chí tự do. Nhà báo có thể phanh phui sự thật cho dân chúng biết và tạo áp lực
cần thiết buộc người cầm quyền phải thay đổi đường lối chính sách, nếu chính
sách đó đã trở nên lỗi thời không còn phục vụ lợi ích quốc gia. Bên cạnh
báo chí là những viên chức chính quyền can đảm nói lên sự thật.
Nhà báo Bob Woodward của tờ Washington Post, một nhật báo lớn
nhất nhì nước Mỹ là người đi tiên phong trong việc truy tìm sự thật mà chính
quyền muốn dấu diếm. Năm 1973 ông phanh phui vụ Watergate cho thấy tổng thống Nixon
đã cho tổ chức nghe lén phe đối lập rồi sau đó hối lộ nhân sự liên hệ để đừng
cung khai và còn định tâm dùng Cơ quan Cảnh sát Liên bang (FBI) và Cơ quan Tình
báo Trung Ương (CIA) để ém nhẹm sự việc. Kết quả, đứng trước
sự truất phế không tránh được, tháng 8 năm 1974 tổng thống Nixon từ chức.
Tháng 10 năm
nay Bob Woodward cho xuất bản cuốn sách “State
of Denial: Bush at War, Part III” (Simon & Schuster, New York, 2006)
đối chiếu sự thật về cuộc chiến Iraq trái ngược với những gì ba nhân vật quan
trọng nhất của chính quyền là tổng thống George W. Bush, phó tổng thống Dick
Cheney và bộ trưởng quốc phòng Donald Rumsfeld từng tuyên bố trong ba năm qua.
Cuốn sách tiết lộ: 
(1) Ngày
11/11/2003, bảy tháng sau khi quân đội Hoa Kỳ tiến vào thủ đô Baghdad giật đổ
tượng Saddam Hussein, ông Robert Richer, trưởng phòng CIA vùng Cận đông báo cáo
với tổng thống Bush và Hội đồng An ninh quốc gia rằng tình hình Iraq báo hiệu
một cuộc nổi loạn vũ trang chống lại Hoa Kỳ. 
(2) Ngày 
(3) Báo cáo
từ chiến trường 
(4) Ngày
24/5/2006 một tài liệu của tình báo Hoa Kỳ ghi rằng quân du kích và quân khủng
bố có tài nguyên và khả năng duy trì hoặc tăng thêm khả năng bạo động trong
suốt năm 2007 tới. 
Mặc dù có
những dữ kiện đó trong tay, tổng thống Bush, phó tổng thống Cheney và bộ trưởng
quốc phòng Rumsfeld vẫn trình bày với quần chúng Hoa Kỳ một bức  tranh lạc quan khác hẵn với sự thật. 
Nhưng cuốn sách của Bob Woodward phơi bày sự thật chỉ là một
giọt nước làm đầy ly nước. Trước đó, cũng trong tháng 10/2006 những sự kiện khác quan
trọng hơn như những lời tuyên bố của Thượng nghị sĩ John Warner (Cộng hòa,
Virginia) Chủ tịch Ủy ban Quân vụ Thượng viện, và của tướng Richard Dannatt,
Tham mưu trưởng quân đội Anh quốc đã tạo áp lực buộc tổng thống Bush phải chấp
nhận thực tế và đồng ý để cho Nhóm Nghiên
Cứu Iraq (Iraq Study Group), một ủy ban 10 người do cựu bộ trưởng ngoại
giao James Baker III (một đảng viên Cộng hòa trung kiên) làm chủ tịch nghiên
cứu một giải pháp cho vấn đề Iraq. Tổng thống Bush chấp nhận cho Ủy ban đưa ra
bất cứ giải pháp nào. Tổng thống điều chỉnh lại lập trường của ông là: “Đừng tiếp tục làm việc gì nếu thấy nó không
đưa đến sự thành công. Thay đổi nếu cần” (1) .
Trước đó từ
tháng Tư năm 2003 sau khi tấn công Iraq lật đổ Saddam Hussein lập trường kiên
quyết của tổng thống Bush là ông đã đi đúng đường, kêu gọi dân chúng kiên  nhẫn thêm chút nữa vì Iraq đang tiến gần đến
dân chủ. Ngày 
Nhóm Nghiên Cứu Iraq là một Ủy ban lưỡng đảng thành lập từ tháng Ba năm 2006 do yêu
cầu của Quốc hội (do đảng Cộng hòa kiểm soát) nhắm mục đích đưa ra một lời
tuyên bố mang tiếng nói của mọi khuynh hướng chính trị ủng hộ chính sách của
tổng thống Bush tại 
Ngày 6 tháng
10, Thượng nghị sĩ John Warner sau một chuyến đi quan sát Iraq trở về, tuyên bố
rằng “Tôi muốn nói chắc với quý vị rằng,
trong vòng hai hay ba tháng nữa nếu mức độ bạo lực và giết chóc vẫn còn như
hiện nay, và nếu chính phủ Iraq không hoạt động hữu hiệu thì nhiệm vụ của chính
phủ Hoa Kỳ là phải tìm xem có con đường nào để thay đổi chính sách Iraq không. Và không có giải pháp nào là không thể bàn tới.” (3) 
Một tuần lễ
sau, ngày 13/10/2006 tại Luân Đôn tướng Richard Dannatt, qua hai cuộc phỏng vấn
của tờ Daily Mail và đài BBC nhận định về tình hình Iraq rằng Anh quốc nên rút
quân ra khỏi Iraq trong vòng hai năm nếu không muốn quân đội Anh mất tinh thần.
Tướng Dannatt nói: “Chiến dịch quân sự
năm 2003 lúc đầu có sự đồng thuận đã trở thành không thuận lợi. Đó là một sự thật. Tôi không muốn nói sự hiện diện của chúng
ta tại Iraq là nguyên nhân của những khó khăn chúng ta đang gặp phải trên thế
giới, nhưng rõ ràng sự hiện diện của chúng ta làm thế giới bức rức … Lịch sử sẽ
chứng tỏ mục đích ban đầu của chúng ta xây dựng một nền dân chủ thân Tây
phương, tạo ổn định và làm mẫu mực cho Trung đông có phải là một ý tưởng thơ
ngây và viễn vông không. Tôi nghĩ chúng ta sẽ không làm được việc đó…. Khi thấy
khối Hồi giáo có khả năng đe dọa chúng ta ngay trên đất nước này tôi hy vọng
rằng đó không phải là vì cuộc chiến tranh đã tạo nên một khoảng trống tinh thần
và đạo lý trên đất nước này” (4) 
Nhận xét của tướng Dannatt trái với những lời tuyên bố chính
thức và lạc quan của thủ tướng Tony Blair về tình hình 
Ngoài ra còn có một yếu tố chính trị quan trọng buộc tổng thống
Bush phải chấp nhận thay đổi đường lối. Đó là cuộc bầu cử bán nhiệm
kỳ ngày 
Khi đồng ý
để ủy ban của ông Baker nghiên cứu một giải pháp cho Iraq, tổng thống Bush nhắm
làm giảm áp lực cho các dân biểu Cộng hòa để hy vọng đảng Cộng hòa sẽ không
thua thiệt nhiều trong cuộc bầu cử tới. Và nếu đảng Dân chủ chiếm lại Hạ nghị
viện và đưa ra những đòi hỏi cấp bách giải quyết cuộc chiến 
Tổng thống Bush trước khi rời chức vụ vào ngày 
Nhưng còn những phụ tá quan trọng như ông Rumsfeld, bà Rice và
ông Powell thì sao? Năm 2007 là năm sao hạn của Rumsfeld. Khi tổng thống Bush chịu thay đổi đường lối để cứu đảng là lúc ông
Rumsfeld cần chuẩn bị khăn gói ra đi. Còn bà Rice ít tai
tiếng có thể chờ đến khi tổng thống Bush mãn nhiệm kỳ. Bà Rice là một “yes
woman”, và không một tổng thống nào, Cộng hòa hay Dân chủ còn có thể dùng bà.
Riêng ông Colin Powell là đáng tiếc nhất. Ông ngay thẳng, trung
thành, và thấy sự hiểm nguy của đất nước khi phải theo
chân tổng thống dấn thân vào cuộc chiến 
Hy vọng rằng cuộc bầu cử ngày 7 tháng 11 sắp tới là một cơ hội
để khai thông bế tắc của đất nước. Đó là ý nghĩa và phép mầu của dân chủ mặc dù trên quả đất này
chưa có một nền dân chủ nào là hoàn hão./.
Trần Bình 
(1)    Nguyên văn: “My attitude is: Don’t do what you’re doing if it’s not working – change”
(Los Angeles Times, 
(2)          
Nguyên văn: “We
are not leaving if Laura and Barney are the only ones who support me.”
(3)          
Nguyên văn:
“I assure you, in two or three months, if this thing hasn’t come to fruition
and if this level of violence is not under control and this government able to
function, I think it’s a responsibility of our government internally to
determine: Is there a change of course that we should take? And I wouldn’t take
off the table any option at this time.” (
(4)       Nguyên văn: “The military campaign we fought in 2003
effectively kicked the door in. Whatever consent we may have had in the first place,
may have turned to tolerance and has largely turned to intolerance. That is a
fact. I don’t say that the difficulties we are experiencing round the  world are caused
by our presence in 
 
   
| Trần Bình Nam | http://www.tranbinhnam.com |