Khi các ông bà đại diện dân chỉ lo chiếc ghế
Trần Bình Nam
Sau
nhiều tuần lễ tranh chấp việc tăng mức tiền nợ (debt limit), ngày 3 tháng 8, 2011 quốc
hội Hoa Kỳ thông qua luật
cho phép chính phủ phát hành thêm ngân khố
phiếu bán lấy tiền chi dùng.
[TBN: (1) Tại
nhiều nước
việc in ngân khố phiếu để
lấy tiền
cho công quỹ là quyết định của
Hành Pháp, nhưng ở
Hoa Kỳ cần được
quốc hội
cho phép bằng một
đạo luật.
(2) Báo chí và các nhà kinh tế thường
dùng nhóm chữ “trần nợ”
(debt ceiling hay debt limit) khi nói đến số công phố phiếu luật
cho phép in thêm để bán ra lấy tiền cho công quỹ.Trong bài này danh từ
“phát hành công khố phiếu”
hay “nâng trần nợ”
có nghĩa như nhau.]
Ở
đây tôi không bàn về khía cạnh kinh tế của việc in công phố phiếu
bán lấy tiền cho công quỹ để
điều hành quốc gia là điều cần
thiết hay không. Nhiều kinh tế
gia cho rằng “mắc nợ”
kiểu đó không có hại, mà chỉ
là yếu tố kích thích cả nước
làm việc. Nước Mỹ càng mạnh, kinh tế càng sung mãn khi “trần
nợ” cao, nhưng nếu vẫn có đủ sức trả lời lẫn vốn sòng phẳng.
Cũng
như mỗi gia đình tại Mỹ
(và ở các nước kinh tế thị trường) đều
vay nợ các ngân hàng để tậu
nhà, mua xe, đầu tư làm ăn buôn bán… Vì vay nợ,
gia đình nào cũng làm việc cật lực để có thể sống thoải mái với các tiện nghi và trả nợ.
Và đó là nguyên nhân của “dân giàu nước mạnh”.
Vậy
tại sao Hoa Kỳ đang có vấn
đề?
Trong
10 năm qua ngân sách Hoa Kỳ bắt đầu
thâm thủng (chi nhiều hơn
thu) do chiến tranh Iraq và Afghanistan và một
phần do chính sách giảm
thuế, do đó “trần nợ”
tích lũy càng cao. Ngân sách năm nay (2011) thâm thủng
1645 tỉ, và trần nợ tích lũy đến 14294 tỉ
mỹ kim.
Tuy
nhiên ngân sách thâm thủng thì quốc hội thông qua luật phát hành công khố
phiếu để có đủ tiền chi tiêu. Từ trước
đến nay, việc “nâng trần nợ” hai đảng thường đồng ý với nhau thông qua dễ
dàng không có sự
tranh cãi gì đáng kể. Do đó Hoa Kỳ lúc nào
cũng trả tiền lời và hoàn tiền cho công phố
phiếu đáo hạn một cách sòng phẳng. Kết
quả là công việc quốc
gia tiến hành bình thường, và mua công phố
phiếu Hoa Kỳ vẫn được xem là một sự đầu tư chắc ăn nhất. Các công ty đánh giá “credit”
(hay là chỉ số tin tưởng con nợ) của Hoa Kỳ là AAA (cao nhất).
Từ
cuối năm 2008 cuộc khủng
hoảng kinh tế làm cho ngân sách thâm thủng
đậm hơn, trần nợ cao hơn làm cho sự tin tưởng
vào công khố phiếu Hoa Kỳ giảm đi và uy tín Hoa Kỳ và
đồng mỹ kim trên thế giới
cũng suy giảm theo.
Các
nhà kinh tế Hoa Kỳ và một ít chính khách có viễn
kiến thấy rằng nếu tình trạng này không được chận
đứng thì thế hệ sau phải còng lưng làm chỉ đủ tiền trả nợ. Và đó là một viễn
ảnh đen tối cho Hoa Kỳ.
Sau
khi đắc cử, một trong những ưu tiên của tổng thống Obama là giảm thâm thủng
ngân sách. Đảng Cộng hòa cũng xem đó là một
ưu tiên, chỉ có giảm thâm thủng cách nào là khác biệt
nhau.
Và
sự khác biệt ý kiến này trở thành vũ khí tranh giành phiếu
cử tri của hai đảng sau cuộc bầu cử tháng 11/2010 đảng Cộng
hòa chiếm lại đa số tại Hạ nghị viện.
Cơ
hội tranh cãi là việc
“nâng trần nợ” trước ngày 3/8, là ngày bộ
Tài chánh cho biết ngân sách Hoa Kỳ hết
tiền. Đến cận ngày hai đảng mới
chịu thỏa thuận thông qua luật nâng trần
nợ lên 900 tỉ mỹ kim hoàn tất trước
tháng 9/2011, và gắn theo luật đó là lòng thòng nhiều
điều khác nữa.
Vấn
đề chi tiêu được tạm
giải quyết. Nhưng sự tranh cãi cho thấy
nếu đến ngày 3/8 trần nợ
chưa được phép tăng, chính phủ
Hoa Kỳ sẽ không có tiền để
trả lương cho công nhân viên (trong đó có quân nhân lương
vốn đã ba cọc ba đồng) và nhất là không có tiền trả
tiền lời và công phố phiếu
đáo hạn . Một vấn đề hiện ra: thì ra mua công khố
phiếu của Hoa Kỳ cũng không “chắc
ăn”như vẫn tưởng. Công ty Standards & Poors (S&P), đánh giá “credit” của
chính phủ Hoa Kỳ từ AAA xuống AA+. AA+ cũng còn quá tốt
nhưng tác dụng tâm lý làm cho các cơ
sở kinh tế tài chánh và các quốc
gia đầu tư mất sự tin tưởng tuyệt đối gây ảnh hưởng không tốt cho nền kinh tế Hoa Kỳ đang trên đà phục
hồi sau vụ khủng hoảng kinh tế cuối năm 2008.
Vậy
hai đảng Cộng hòa và Dân chủ tranh cãi những
gì và cuối cùng họ đã dung hòa như thế
nào?
Giảm
thâm thủng ngân sách cho những
năm tới. Muốn giảm thâm thủng thì cần: (1) tăng thuế
và (2) giảm chi.
Sự
khác nhau chính yếu giữa hai đảng Cộng hòa và Dân chủ là: Cộng
hòa không muốn tăng thuế và muốn giảm chi nhiều nơi các chương trình lớn như Hưu bỗng, An sinh xã hội và Y tế
như Medicare, Medicaid. Dân chủ
thì muốn tăng thuế các đại công ty và thành phần
có lợi tức cao và tránh cắt gỉảm
các chương trình An sinh và Y Tế.
Tuy vậy lúc nào hai đảng cũng tìm được
một điểm thỏa thuận ở giữa để thông qua ngân sách và nâng trần
nợ theo nhu cầu ngân sách.
Lần
này với đa số tại Hạ nghị viện (trong đó có khoảng
60 dân biểu thuộc nhóm Tea Party cực
hữu) đưa điều kiện, họ chỉ sẽ biểu quyết cho phép “nâng trần
nợ” nếu đảng Dân chủ và Hành Pháp cam kết
không tăng thuế và cắt giảm tối đa các chương trình an sinh và y tế.
Đảng Dân chủ không thể chấp nhận các điều kiện phi lý như vậy
nên giằng co mãi đến gần
ngày 3/8 trước áp lực dữ dội của dân chúng và báo chí hai đảng
mới tìm được một dung hòa.
Luật
“nâng trần nợ” tổng thống Obama ký ban hành ngày 3/8 gồm
chính yếu các điểm sau:
(1)
Phát hành ngay 400 tỉ
công khố phiếu, và sẽ phát hành thêm 500 tỉ
mỹ kim trong tháng 9 này, nâng trần
nợ lên thêm 900 tỉ mỹ
kim .
(2)
Cắt giảm dần chi tiêu tổng số
917 tỉ mỹ kim trong 10 năm tới
(nhưng không tăng thuế
như yêu sách của Cộng
hòa và không cắt các chương trình An sinh, lương
bổng công nhân viên liên bang, ngoại
trừ 2% Medicare như yêu sách của
Dân chủ.
(3)
Quốc hội thành lập một Ủy ban lưỡng đảng 12 người, 6 Cộng hòa, 6 Dân chủ để
nghiên cứu và trình Quốc hội
thông qua trước ngày 23/12/2011 một
kế hoạch giảm chi trong 10 năm tới.
Kế hoạch giảm chi này được đụng
chạm đến bất cứ khoảng nào trong ngân sách như:
tăng thuế, cắt chi phí quốc phòng, cắt
các chương trình An sinh và Y tế
như Medicare, Medicaid.
-
Nếu Ủy ban giảm chi được từ 1500 tỉ mỹ kim trở lên, trần nợ sẽ được nâng dần thêm 1500 tỉ mỹ
kim
-
Nếu Ủy ban giảm chi được từ 1200 tỉ mỹ kim đến 1500 tỉ mỹ kim thì trần nợ được nâng lên thêm bằng
số cắt giảm.
-
Nếu Ủy ban chỉ cắt giảm được dưới 1200 tỉ mỹ kim hoặc không đồng ý nhau một chương
trình cắt giảm nào cả thì trần nợ được tự động tăng 1200 tỉ
mỹ kim, đồng thời chi phí cũng được tự
động bị cắt gỉảm 1200 tỉ mỹ kim chia đều 50% chi phí quốc
phòng, 50% chi phí không quốc
phòng. Trong trường hợp này việc cắt giảm tự động chỉ có hiệu lực từ năm 2013.
(4)
Từ đây đến cuối năm 2011, quốc hội
sẽ thông qua một Quyết
nghị tu chính Hiến Pháp bó buộc
phải cân bằng ngân sách hằng năm. Nếu
tu chính Hiến Pháp được thông qua, trần nợ
sẽ được phép nâng thêm 1500 tỉ
mỹ kim
Các
nét chính của luật “nâng trần nợ” ngày 3/8 cho thấy
gì ?
Điểm
(1) và (2) tạm giải quyết vụ tranh chấp trước khi Hoa Kỳ hết tiền.
Cả hai đảng đều thấy có nhu cầu tạm thỏa thuận để Hoa Kỳ tiếp tục có tiền nếu không các đại diện
dân ở Hạ nghị viện và Dân chủ sẽ
lãnh đủ. Thỏa thuận mà không đảng nào từ
bỏ nguyên tắc của mình (Cộng hòa không tăng thuế,
dân chủ không cắt các chương trình xã hội).
Điểm
(4) ghi ra như một yêu sách vô hại của
đảng Cộng hòa, vì thủ tục
tu chính Hiến Pháp có thể kéo dài nhiều
năm.
Còn
điểm (3) đẩy vấn đề tranh cãi lại cho một
Ủy ban lưỡng đảng. Với
không khí dàn thế trận cho cuộc tranh cử tháng 11/2012 giữa
hai đảng hiện nay, phía Cộng hòa quyết
giành lại Bạch ốc và hai viện quốc
hội; phía Dân chủ ông Obama quyết
đắc cử nhiệm kỳ 2, duy trì đa số
tại Thượng nghị viện và chiếm lại đa số tại Hạ nghị viện, nên không có hy vọng
gì Ủy ban này đi đến một
thỏa thuận cắt giảm ngân sách.
Cho
dù Ủy ban lưỡng đảng có thỏa thuận được một chương trình cắt giảm ngân sách (trong đó ắt
phải có tăng thuế) nhóm Tea Party gồm
khoảng 60 dân biểu cực
hữu chủ trương triệt tiêu thâm thủng ngân sách mà không
tăng thuế cũng không để cho nó thành luật.
Trước
mắt là bế tắc. Và trong khung cảnh
kinh tế đang gặp khó khăn sự
bế tắc chính trị tại Hoa Thịnh Đốn càng làm cho sự phục
hồi kinh tế khó khăn hơn, kết
quả là làm cho Hoa Kỳ càng ngày càng mất
thế đứng trên thế giới.
Tại
sao Hoa Kỳ có thể rơi vài tình trạng này? Hoa Kỳ có một
nền dân chủ tam quyền phân lập, một nền kinh tế thị trường đã giúp mang đến
cho nhân dân Mỹ một đời sống tự do và đầy đủ tiện nghi vật chất và biến Hoa Kỳ thành một quốc
gia hùng mạnh trong suốt thế
kỷ 20.
Nhưng
các chính trị gia càng lúc càng xa rời
lý tưởng phục vụ quốc gia. Họ khai thác bất cứ
nguyên tắc dân chủ nào để bảo vệ chiếc ghế của mình hơn là dùng vị trí của
mình để phục vụ đất nước.
Điều
này cho thấy hệ thống dân chủ Hoa Kỳ giống như một chiếc xe tốt lâu ngày do người xử
dụng không biết bảo
trì đang trở thành một chiếc xe cọc cạch lắm bệnh đòi hỏi một sự tu sửa toàn diện.
Các
nhà chính trị học định tu sửa hệ thống chính trị Hoa Kỳ như
thế nào là một đề tài tôi không bàn trong giới
hạn bài viết này./.
Trần Bình Nam
Aug. 15, 2011