CON ĐƯỜNG VÀO BẠCH ỐC 2004 (3)
Lời nói đầu: Dưới nhan đề “Con Đường Vào Bạch Ốc 2004” tôi sẽ chuyển ngữ
nguyên văn 4 bài diễn văn: hai bài diễn văn của hai ứng cử viên tổng thống, George
W. Bush và John F. Kerry và hai của hai vị phu nhân, Laura L. Bush và Teresa
Heinz Kerry đọc tại đại hội của hai đảng theo thứ tự thời gian.
            Tôi không chuyển ngữ hai bản Cương Lĩnh tranh cử của hai
đảng, vì Cương Lĩnh thông thường phản ảnh triết lý của mỗi đảng mà chung chung
ai cũng biết, và thường chứa đựng ý kiến của nhiều khuynh hướng trong đảng. Các
bài diễn văn nhận sự đề cử của đảng của các ứng cử viên và người hôn phối, trái
lại, thường có tính cách đặc thù để qua đó cử tri - nhất là cử tri độc lập -
phán xét về giá trị, chính sách và tầm nhìn của mỗi ứng cử viên.
Trần Bình 
Diễn
văn của bà Laura L. Bush đọc tại 
          Xin
cám ơn quý vị.
          Cám
ơn George,
          Tôi
rất vinh dự được tổng thống Hoa Kỳ giới thiệu với quý vị.
          Cùng
với hai con Barbara và Jenna. Ba và Mẹ cảm thấy tự hào vì các con.
          Và
hôm nay đây tôi ghi nhận sự hiện diện của nhạc gia và nhạc mẫu: cựu tổng thống
Bush và Barbara.
          Cùng
với các anh chị em của chồng tôi và nay là anh chị em của chính tôi. Tôi cám ơn
tất cả đã hiện diện nơi đây.
          Lúc
này Mẹ tôi đang theo dõi đại hội này từ quê nhà ở 
          Nơi
đây còn có Phó tổng thống Cheney và bà 
          Hôm
nay tôi cám ơn tất cả quý vị đã hiến cho chồng tôi và tôi cơ hội phục vụ đất
nước vĩ đại này.
          Đời
sống của chúng tôi đã trở nên phong phú nhờ gặp gỡ nhiều người. Chúng tôi thăm
viếng  nhiều nơi, chúng tôi chứng kiến
được sự tế nhị, lòng tốt và tư cách của đồng bào ta. Tôi thấy thoải mái với
cuộc tranh cử này. Nó nhắc tôi nhớ lại cách đây 25 năm lúc chúng tôi vừa mới
cưới nhau, và George đang tranh cử dân biểu. Thời đó phương tiện di chuyển còn
nghèo nàn, chúng tôi có một chiếc xe Oldsmobile và George làm tài xế.
          Tuy
vậy, George luôn luôn đến đúng giờ bất cứ nơi nào ông ta cần tới.
          Cũng
như tôi các bạn cũng biết được nhiều điều về chồng mình nếu  cùng đi chung xe với nhau lâu như vậy. Sau
mùa tranh cử George đã thuyết phục được tôi bỏ phiếu cho ông ta.
          Lần
này thì không cần ai thuyết phục tôi nữa.
          Tôi
tự hào cung cách George lãnh đạo quốc gia, với lòng tin và quả cảm. Và hôm nay
tôi sẽ trả lời câu hỏi mà quý vị sẽ hỏi tôi nếu chúng ta có cơ hội gặp nhau nơi
quán cà phê hay nơi tiệm tạp hóa rằng: “Bà biết ông ta hơn ai cả, bà thấy được
nhiều việc liên quan đến ông ta hơn ai cả. Vậy theo bà tại sao chúng tôi cần
tái bầu chồng bà vào chức vụ tổng thống?”
          Có
nhiều lý do.
          Lý
do thứ nhất là tôi đam mê ngành giáo dục. Đến trường nào chúng tôi cũng thấy
học sinh phấn khởi. Mùa thu năm ngoái khi bước vào một trường tiểu học, một em
bé học lớp 2 chạy ra chào chúng tôi: “George Washington.”
          Gần
đúng thôi. Cũng George W., nhưng là một George W. khác.
          Khi
chồng tôi đắc cử tổng thống, có quá nhiều trẻ em không có cơ hội đến trường.
Ông ta đã làm việc với quốc hội để cải sửa hệ thống giáo dục. Bộ luật “No Child
Left Behind” đã tăng ngân sách để nâng cấp giáo dục, và tạo điều kiện cho các
em bé sống trên đất Mỹ đều được học.
          Tôi
có thể nói đến sự thành công của các nhà tiểu thương và tiểu chủ, nguồn tạo ra
nhiều công ăn việc làm cho đất nước, nói đến những người phụ nữ như bà Carmella
Chaiofos, người phụ nữ có một công ti kéo xe duy nhất tại Iowa. Luật giảm thuế
đã giúp Carmella có phương tiện mua lại một công ti khác và tổ chức lại.
          Carmella
là tấm gương sống động nhất. Bà ta nói: “Nếu chúng ta có quyết tâm và chịu đổ
mồ hôi chúng ta có thể làm những gì chúng ta muốn. Đó là nét đẹp nhất của nước
Mỹ.”
          Tôi
cũng có thể nói đến sự săn sóc sức khỏe cho người dân. Nhiều năm qua, quý vị
lãnh đạo trong cả hai đảng đều chủ trương nên trả tiền thuốc cho những đối
tượng trong chương trình Medicare của chính phủ liên bang, và George đã thuyết
phục được hai đảng Cộng hòa và Dân chủ ngồi lại cùng làm.
          Tôi
có thể nói đến việc chồng tôi là vị tổng thống đã cho phép dùng ngân sách liên
bang để nghiên cứu tế bào gốc. Và ông ta đã làm trên nguyên tắc thúc đẩy khoa
học và tôn trọng sự sống.
          Tôi
cũng có thể nói đến thành tích giúp người mua nhà. Số người có nhà riêng, nhất
là người thiểu số đã lên cao như chưa từng thấy.
          Những
việc tôi kể trên đều quan trọng. Nhưng quan trọng hơn là chúng ta đang sống
trong một giai đọan khó khăn nhất của lịch sử nước nhà. Vì vậy tôi muốn nói đến
một vấn đề thật quan trọng đối với mấy đứa con tôi, đối với mọi gia đình, đối
với tương lai của chúng ta. George làm việc ngày đêm để bảo vệ đất nước và đánh
bại khủng bố để cho con cháu chúng ta được sống trong một thế giới an bình hơn.
          Lúc
này đây, Joshua Crane đang trực phiên trên chiến hạm USS John C. Stennis và hai
người anh, Mathew và Nicolas đang hành quân tại Falluja. Và bà Cindy ở 
          Đất
nước không bao giờ quên ơn các thanh niên nam nữ đang ở ngoài chiến trường vì tự
do. Một người cha có vợ đang chiến đấu tại 
          Thời
chiến là thời khó khăn cho những gia đình quân nhân. Tổng thống và tôi muốn các
quân nhân nam nữ tại ngũ, vợ chồng, cha mẹ và con cái của họ biết rằng chúng
tôi trân trọng sự hy sinh vô giá của họ. Chúng tôi biết sự hy sinh đó sẽ mang
lại một tương lai hòa bình cho con cháu chúng ta.
          Không
có ông tổng thống nào muốn chiến tranh. Abraham Lincoln không muốn chiến tranh,
nhưng ông biết chiến tranh mới cứu được liên bang khỏi tan vỡ. Franklin
Roosevelt không muốn chiến tranh, nhưng ông biết cần phải có chiến tranh mới có
thể đánh bại độc tài. Chồng tôi không muốn chiến tranh, nhưng ông ta biết sự an
toàn cũa Mỹ quốc và của thế giới đòi hỏi chiến tranh.
          Tôi
nhớ lại những bữa cơm tối bốn bề im lặng bên nhau. George cân nhắc tình hình,
cân nhắc các dữ kiện tình báo xác thực về những cuộc tấn công khủng bố khác.
Nhiều đêm tôi nghe George nói chuyện bằng điện thoại với các lãnh tụ trên thế
giới nơi phòng khách tòa Bạch Ốc hay nơi trang trại ở Crawford. Tôi nhớ một hôm
cuối tuần George và thủ tướng Anh Tony Blair đã trao đổi về mối đe dọa của
Saddam Hussein một cách sôi nổi. Tôi còn 
nhớ những buổi chiều ngồi bên cửa sổ nhìn xuống sân cỏ sau vườn nhà tôi
thấy George dạo bước suy tư, hẵn là đang bị dày vò bởi quyết định mà ông biết
sẽ ảnh hưởng đến sự sống chết của biết bao người và tương lai của thế giới.
          Và
tôi có mặt khi chồng tôi phải lấy quyết định. Một lần nữa, và như những lần
khác trong quá khứ, nước Mỹ phải làm một sự chọn lựa khó khăn để bảo đảm cho tự
do và an ninh của thế giới.
          Tôi
sinh ra khi cha tôi đang chiến đấu trong trận Thế giới Đại chiến 2. Cha tôi đã
qua đời vì  bệnh Alzheimer cách đây 10
năm. Chiến đấu tại Âu châu 3 năm cha tôi đã tham dự cuộc hành quân giải phóng
trại tập trung Nordhausen của Đức Quốc xã. Quý vị  có thể tượng tượng được nổi kinh hoàng của
cha tôi khi cha tôi thấy những gì ở đó. Những kẻ khủng bố dùng một phương pháp
khác, nhưng sự kinh hoàng vẫn là một.
          Thế
hệ cha ông của chúng ta đã đương đầu với độc tài và giải phóng nhiều triệu sinh
linh. Hiện nay chúng ta cũng đang đương đầu với sự đe dọa và chúng ta – Hoa Kỳ
và các nước đồng minh - có quyền tự hào đã giúp 50 triệu người được sống trong
tự do.
          Sau
nhiều năm mất hết tự do bởi chế độ Taliban, hôm nay người phụ nữ Afghnistan có
quyền đi làm. Và các em bé gái trước đây không được phép đi học, bây giờ có thể
cắp sách đến trường. Và chừng 10 triệu công dân Afghanistan đủ điều kiện đi
bầu, trong đó có 40% phụ nữ đã ghi danh đi bầu tổng thống vào mùa thu này. Và
không ai ngạc nhiên khi chứng kiến những lực sĩ Afghanistan nữ tranh tài tại
Thế vận trong cung cách y phục của họ. 
          Mới
đây tôi gặp một phụ nữ Iraq. Cô ta được học bổng Fulbright và đang học tại Hoa
Kỳ, và là một trong những người đã may mắn thoát cuộc thảm sát bằng hóa chất
của Saddam Hussein. Cô nói với tôi rằng nhìn về Iraq ít ai để ý một việc là 25
triệu người dân Iraq mỗi người có một niềm ao ước khác nhau.
          Khi
nhìn nhân dân Iraq và Afghanistan bắt tay vào việc xây dựng đất nước, tôi nhớ
Vaclav Havel - một nhà viết kịch, một nhân sĩ, một nhà đấu tranh cho tự do, một
tù nhân chính trị, và là tổng thống của Cộng hòa Tiệp – có lần nói với tôi: “Bà
Laura, xây dựng dân chủ rất khó. Nó đòi hỏi sự tham gia của mọi người.”
          Tôi
nhớ lại con đường xây dựng dân chủ của Mỹ quốc chúng ta. Mặc dù chúng ta có một
bản văn bản toàn hảo do những nhà lập quốc viết ra, thế mà chúng ta phải mất
100 năm mới bãi bỏ được chế độ nô lệ, và người phụ nữ cũng mới được đi bầu cách
đây 84 năm. Không phải lúc nào chúng ta cũng tôn trọng lý tưởng, nhưng lý tưởng
khi nào cũng là kim chỉ nam của chúng ta. Nó giúp chúng ta thấy được sai lầm và
cách sửa chữa. Chúng ta thừa hưởng công lao của tiền nhân và chúng ta có bổn
phận đóng góp vào gia tài đó.
          Ba
năm qua kể từ ngày 11 tháng 9 là những năm khó khăn của lịch sử Mỹ quốc, những
năm đòi hỏi hy vọng, lo buồn và kiên nhẫn
mà chồng một nữ quân nhân đã nói tới. Chúng ta thấy được những điều không muốn
thấy, rằng nước chúng ta có nhiều kẽ hở hơn chúng ta tưởng, rằng có nhiều người
thù ghét chúng ta vì chúng ta tôn trọng tự do, tôn trọng tín ngưỡng và biết tha
thứ. Nhưng chúng ta cũng nhận ra rằng chúng ta có thừa can đảm, chúng ta có sức
mạnh và rộng lượng.
          Trong
ba năm qua cũng có những thay đổi trong gia đình tôi. Mấy người con gái của tôi
đi học, nay tốt nghiệp đại học trở về nhà tham gia cuộc tranh cử và rồi sẽ tiếp
tục cuộc sống riêng của chúng. Mẹ tôi dọn vào viện dưỡng lão. Con chó Spotty
của chúng tôi chết, và chúng tôi vui được chú Barney.
          Nhiều
người hỏi tôi George có thay đổi không. Tóc ông bạc hơn. Ông học thêm được
nhiều chuyện như mỗi người trong chúng ta. Nhưng trên căn bản con người ông vẫn
vậy, vẫn là người thanh niên tôi gặp trong một buổi nướng thịt ngoài trời ở 
          Ngoài
ra thì quý vị đều đã biết. Ông ta nói với quý vị những gì ông nghĩ không úp mở.
Quý vị có thể tin cậy ông ta nhất là vào lúc nguy biến. Bạn bè ông không bỏ
ông, và ông cũng không bỏ những quan niệm về giá trị của ông ta.
          Năng
lực của ông vô biên. Ông đam mê với công việc và sự sống. Ông tôn trọng mọi
người và đối với ai cũng tốt, cũng như ông tôn trọng chức vụ của ông vậy.
          Ông
ta có môt trái tim dễ cảm. Tôi từng thấy ông khóc khi chia buồn với người có
tang. Tôi từng thấy ông quay lại chỉ để chào những người lính bị thương. Và
George mời họ đến viếng chúng tôi tại tòa Bạch Ốc. Họ đã đến mang theo cái tinh
thần Mỹ quốc nói lên rằng chúng ta đang đi đúng đường và tương lai chúng ta
rạng rỡ hơn do hành động của chúng ta hôm nay.
          Nhiều
người trong thế hệ của tôi lớn lên trong thời kỳ chiến tranh lạnh và còn nhớ đã
núp dưới bàn làm việc khi tập phòng thủ thụ động phòng ngừa trường hợp Cộng sản
tấn công bất ngờ. Và nay khi các bậc phụ huynh hỏi tôi phải trả lời cho các
cháu bé như thế nào, tôi nghĩ đến mấy chiếc bàn năm xưa. Chúng ta cần nói với
các cháu bé rằng, cảnh sát, lính cứu hỏa, quân nhân và nhân viên tình báo của
chúng ta đang làm những gì cần thiết để bảo đảm an toàn cho chúng.
          Chúng
ta cần nói cho chúng biết rằng nói chung con người ở nơi nào trên thế giới cũng
tốt, và nhờ sự lãnh đạo xuất sắc của Hoa Kỳ trong quá khứ, chúng ta không còn
phải chui dưới gầm bàn để trốn tránh nữa.
          Và
nhờ sự lãnh đạo của tổng thống Bush và những quân nhân dũng cảm của chúng ta,
tôi tin rằng các em sẽ được lớn lên trong một không khí mà sự đe dọa của khủng
bố chỉ là chuyện của quá khứ.
          Những
năm tháng này là năm tháng hy vọng của đất nước và dân tộc. Chúng ta tin rằng
chúng ta sẽ vượt thắng mọi trở lực. Chúng ta đang tranh thủ được sự quý mến
những giá trị của Hoa Kỳ. Và chúng ta được nhắc nhỡ bổn phận của chúng ta đối
với đất nước thân yêu này.
          George
và tôi lớn lên ở miền Tây Texas, nơi mênh mông không thấy chân trời, như khả
năng vô biên của chúng ta vậy. Ông ta mang niềm lạc quan đó, niềm tin tưởng vững
chắc vào mục tiêu của cuộc sống đó đến với công việc hằng ngày của ông. Và với
sự ủng hộ của quý vị ông ta sẽ làm đúng như vậy trong 4 năm nữa.
          Đây
là lúc đất nước cần một nhà lãnh đạo mạnh dạn và quả cảm. Tôi tự hào nói rằng
chồng tôi là người lãnh đạo đó. 
          Cám
ơn quý vị. Xin Ơn Trên phù hộ quý vị. Và Ơn Trên phù hộ Mỹ quốc.
Laura
L. Bush
Trần Bình 
 
| Trần Bình  | http://www.vnet.org/tbn |