CUỘC CHIẾN PHÁ
SẢN
(Stumbling Into War –
by James P. Rubin)
James
P. Rubin, nguyên phụ tá bộ trưởng bộ Ngoại giao Hoa Kỳ từ năm 1997 đến năm 2000
dưới thời tổng thống Bill Clinton. Ông hiện là giáo sư thỉnh
giảng về môn Quan hệ Quốc tế tại trường Ðại học Kinh tế ở Luân Ðôn. Bài viết sau đây nhan đề “Stumbling Into War” của ông đăng
trong tạp chí Foreign Affairs số tháng Chín & Mười năm 2003. Sau đây là tóm tắt của bài viết. 
Trần Bình 
            Sau cuộc khủng bố ngày 
            Mười tám tháng sau Hoa Kỳ đánh 
            Nhìn lại, nếu đã khéo léo, chính quyền của Tổng thống Bush có thể
vận động được sự ủng hộ quốc tế. Baghdad đã vi phạm hầu hết các quyết
nghị của Hội đồng Bảo an và chính quyền Clinton trước kia cũng đã xem Iraq là
một đe dọa cho nền an ninh của Hoa Kỳ vì lẽ Iraq có thể có vũ khí giết người
tập thể và sẵn sàng dùng để đánh Hoa Kỳ. Ngoài ra Saddam Hussein có một quá trình
vi phạm nhân quyền ai cũng biết.
            Bush bắt đầu mặt
trận ngoại giao vào mùa thu năm 2002 bằng cách vận
động Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc thông qua một quyết nghị đòi hỏi 
Vậy trục trặc nằm ở đâu? Tại sao đa
số các nước đồng minh quay lưng lại với chúng ta? Thiệt
hại cho tư thế ngoại giao của Hoa Kỳ đến mức độ nào? Và
chúng ta học được bài học gì? 
            Trước hết, chính quyền
Hoa Kỳ luôn luôn thay đổi lý do tại sao cần đánh 
            
            Nguyên nhân chính làm cho các nước Âu châu nghi ngờ chính sách Hoa
Kỳ tại 
            Mặt khác, không có sự phối hợp nhịp nhàng giữa bộ Ngoại giao và bộ
Quốc Phòng. Trong khi bên ngoại giao nhấn mạnh đến sự việc 
            Với việc Hoa Kỳ chuyển quân ồ ạt
sang Trung đông, các nước Âu châu nghĩ rằng Hoa Kỳ đã quyết định dùng sức mạnh
và xem cuộc vận động ngoại giao chỉ để che dấu định tâm quân sự và mua thời
gian để chuyển quân thay vì dùng sức mạnh phục vụ cho chính sách ngoại giao.
            Các nhà chiến lược biết rằng phối hợp nhịp nhàng giũa quân sự và
ngoại giao không phải là điều dễ dàng. Hơn nữa trong
trường hợp này sự chuyển quân ồ ạt của Hoa Kỳ đã giúp cho Hội đồng Bảo an áp
lực được Saddam Hussein phải chấp nhận sự thanh tra vô điều kiện. Khổ
nổi Hoa Kỳ đã không điều chỉnh sự chuyển quân theo
điều kiện thực tế của ngoại giao. Nếu Hoa Kỳ đã chờ cho đến mùa thu năm 2003 và
đến lúc đó Iraq vẫn chưa được giải giới mới ra tay như yêu cầu của đồng minh Âu
châu thì mọi sự đã tốt đẹp hơn.
            Ðiều chỉnh sự
chuyển quân không đơn giản nhưng không phải không làm được. Nếu không muốn quân
đội ngồi không qua mùa hè nắng cháy tại vùng sa mạc
Trung đông thì có thể giảm đà chuyển quân, hoặc chuyển quân trang quân cụ đến
đó trước. Anh quốc đã đưa ra ý kiến này nhưng Tổng thống Bush
không nghe. Bộ tham mưu của ông Bush cương quyết giữ vững lập trường
cứng rắn đến nổi vào phút chót Anh quốc khuyên chờ vài tuần lễ để cho quyết
nghị thứ hai cho phép đánh Iraq của Hội đồng Bảo an ít nhất cũng được 9 phiếu
đa số cũng bị bỏ ngoài tai, mặc dù việc chờ đợi này, theo nhận xét của giới
quân sự, không ảnh hưởng gì đến nổ lực quân sự.
            
            Thiếu sót lớn của bộ tham mưu của Tổng thống Bush là không dự liệu
sẽ phải làm gì trong trường hợp 
Sau khi quyết nghị được thông
qua Hoa Kỳ đã không chuẩn bị để tìm một đồng thuận quốc tế trước những điểm
chưa nhất trí trên để đối phó với trường hợp Saddam Hussein thi hành một phần
quyết nghị 1441. Trên thực tế nhiều giả thuyết có thể xẩy ra: Thứ nhất trước nguy
cơ bị lật đổ, Saddam Hussein chịu thua, mở mọi ngõ ngách cho phái đoàn thanh
tra vũ khí Liên hiệp quốc, nộp tài liệu, cho phép các nhà khoa học gặp phái
đoàn thanh tra, chứng minh không có (hay có và đã phá hủy) vũ khí giết người
tập thể, và tránh được chiến tranh. Giả thuyết thứ hai là Saddam Hussein bị bắt
quả tang đã dấu vũ khí giết người tập thể và cộng đồng thế giới sẽ ủng hộ việc
Hoa Kỳ đánh 
            Nhưng điều ít ai nghĩ tới đã xẩy ra. 
Hoa Kỳ hoàn toàn bất ngờ
trước thái độ đáp ứng này. Nếu Hoa Kỳ có chuẩn bị và hợp tác với các nước trong Hội đồng Bảo
an chính yếu là Liên bang Nga và Pháp để hoạch định một phương cách đáp ứng sớm
thì Iraq có thể được giải giới và tránh được chiến tranh, nếu quả thật Saddam
Hussein không định tâm đương đầu. Trường hợp Saddam Hussein
chỉ giả vờ thi hành để mua thời gian xoay xở nhưng không giải giới thì Hoa Kỳ
sẽ hành động với sự ủng hộ của cộng đồng thế giới. Nhưng mãi cho đến
tháng Hai năm 2003 Hoa Kỳ và Hội đồng Bảo an mới vội vàng bàn chuyện thông qua
một quyết nghị thứ hai trong bối cảnh bất đồng ý kiến, một bên là trong nội bộ
Hoa Kỳ, một bên là giữa Hoa Kỳ và Hội đồng Bảo an.
            Tại sao Hoa Kỳ không
thể vận động đủ phiếu đa số tại Hội đồng Bảo an để
thông qua quyết nghị thứ hai cho phép tấn công 
            Sự thật là trong
thời gian thảo luận thông qua quyết nghị 1441 Pháp có cho thấy quan điểm của
Pháp là trong mọi trường hợp Hội đồng Bảo an phải thông qua một quyết nghị khác
với nội dung thích hợp quốc tế mới có căn bản pháp lý tấn công Iraq. Nhưng vào
cuối tháng Giêng năm 2003 sau khi hiểu ý của Hoa Kỳ không muốn vận động một
quyết nghị thứ hai trước khi đánh Iraq Pháp thay đổi lập trường để tránh đụng
độ ngoại giao với Hoa Kỳ. Qua nhiều đường kín hở khác nhau Pháp ngầm cho Hoa Kỳ
biết Pháp tuy không đồng ý nhưng sẽ không công khai chống. Nhưng cũng vào thời
gian này Tony Blair cho Hoa Kỳ biết nếu Anh không đòi hỏi một quyết nghị thứ
hai trước khi cùng Hoa Kỳ đánh 
Ðến lúc này Pháp bỗng thấy
hỏng cẳng.
Pháp vội vàng phối hợp với Ðức và Liên bang Nga lên tiếng cho rằng việc thanh
tra đang tiến hành tốt và 
            Người ta nghĩ
rằng Hoa Kỳ có thể vận động 9 phiếu nơi các nước nhỏ (vốn cần nhờ vả Hoa Kỳ)
trong Hội đồng Bảo an, đồng thời mua chuộc Liên bang Nga và Trung quốc bỏ phiếu
trắng thì một mình một chợ Pháp sẽ không dại gì bỏ phiếu chống để chọc tức Hoa
Kỳ, và như vậy quyết nghị sẽ được thông qua. Nhưng Putin là
người không dễ quên. Hoa Kỳ đã bành trướng NATO trước sự bực tức của
Liên bang Nga, và đã đơn phương hủy bỏ Hiệp ước chống hỏa tiễn ABM với Nga, cho
nên không có lý do gì Putin phải giúp Hoa Kỳ trong lúc này nếu không có “bánh
ít trao đi, bánh dầy trả lại”. Nga muốn Hoa Kỳ phải tỏ ra nể
mình hơn và hứa hẹn bảo vệ quyền lợi của Nga tại 
            Trong thời gian này ông Colin Powell không làm gì để vận động các
nước nhỏ trong Hội đồng Bảo an, trong khi những nhân vật lãnh đạo khác lại tỏ
ra thiếu tế nhị với Liên hiệp quốc. Ðối với ông Hans Blix, chủ tịch đoàn
thanh tra vũ khí, một số giới chức Hoa Kỳ cứ đem chuyện ông ta đã nhẹ tay với chính quyền 
            Ngoài những điều đã nói Hoa Kỳ cũng có thể có được một quyết nghị
thứ hai nếu chịu khó chờ đợi. Sau hậu trường Anh đã vận động được sự ủng
hộ của ông Blix và 10 nước trong Hội đồng Bảo an cho một quyết nghị qui định
rằng Iraq phải báo cáo đầy đủ khí độc vx và anthrax trước đây Iraq có bây giờ ở
đâu, phải phá bỏ hết kho hỏa tiễn Samoud, phải để cho các nhà khoa học Iraq
được phỏng vấn ở nước ngoài và phải giải quyết các dàn máy bay không người lái
của Iraq. Quyết nghị này nói rõ nếu vào giữa tháng Tư năm 2003 Iraq không làm
xong những đòi hỏi trên thì Iraq sẽ bị trừng phạt, nghĩa là quân đội Liên hiệp
quốc sẽ đánh Iraq.
            Nhưng – đã có
định ý - Hoa Kỳ không chịu chờ đợi thêm 5 tuần nữa mà chỉ thuận chờ đợi một tuần.
Hạn chót của Hoa Kỳ là giữa tháng Ba. Có lẽ Tổng thống
Bush và đoàn cố vấn của ông nghĩ rằng một khi chiến trường đã im tiếng súng thì
tiếng nói của kẻ chiến thắng vẫn là tiếng nói dễ nghe nhất.
            
            Cuộc tranh cãi
tại Hội đồng Bảo an liên quan đến quyết nghị đánh 
             Tháng 9 năm 2002 Hoa Kỳ cho công bố tài liệu
Chiến Lược An Ninh Quốc Gia (National Security
Strategy) xác định chủ thuyết đánh phủ đầu. Qua  lăng kính của chủ thuyết này các nước
khác nghĩ rằng Hoa Kỳ đánh 
            Thật ra nếu quốc
tế còn lòng tin nơi Hoa Kỳ thì việc đánh phủ đầu vẫn có thể làm được mà Hoa Kỳ
không mang tai tiếng lắm. Rất tiếc vào mùa thu năm 2002 Hoa Kỳ đã không được thế giới tin nữa. 
            Tại sao Hoa Kỳ mất lòng tin của Âu châu? Các nước Âu châu có truyền thống tôn trọng các Hiệp ước quốc tế, trong
khi Tổng thống Bush vừa chân ước chân ráo bước vào tòa Bạch cung đã khai chiến
với các Hiệp ước quốc tế. Trước hết Bush không chấp nhận Hiệp ước 
            Thái độ của Hoa Kỳ đối với NATO cũng là điều làm cho Âu châu bực
bội. Sau ngày 11 tháng 9 NATO nêu Ðiều 5 của quy chế NATO (nói rằng an
ninh của một thành viên NATO là an ninh của khối NATO) để bày tỏ thái độ ủng hộ
Hoa Kỳ nhưng Hoa Kỳ tỏ ra không tha thiết lắm.
            Mặt khác thế giới cũng nản chí về chính sách của Hoa Kỳ đối với
cuộc chiến tại Trung đông giữa Do Thái và 
            Nhìn lại, quyết nghị thứ hai (sau
quyết nghị 1441) không được Hoa Kỳ đề nghị mang ra biểu quyết vì không đủ 9
phiếu đa số trong đó các quốc gia sẽ bỏ phiếu chống gồm Angola, Cameroon, Guinea,
Chi
            Việc quốc hội Thổ bác bỏ đề nghị của
chính phủ (Thổ) với một đa số khít khao không cho Hoa Kỳ mượn đường phía bắc để
đánh Iraq cho thấy sự thất bại của Hoa Kỳ trong việc tranh thủ báo chí và dư
luận Thổ. Hoa Kỳ tin rằng nắm được các tướng lãnh Thổ, biểu quyết cho mượn
đường sẽ được thông qua.
Vấn đề tương lai
            Chính quyền Tổng
thống Bush nghĩ rằng sau khi chiến thắng mọi người sẽ thấy cái lý của Hoa Kỳ.
Ðiều này đúng một phần. Cuộc hành quân hạ bệ Saddam
Hussein của Hoa Kỳ đã chuyển đến các nhà độc tài và các tổ chức khủng bố trên
thế giới một thông điệp mạnh mẽ. Và nếu sau này một
chính thể dân chủ xuất hiện được tại 
            Vấn nạn của Hoa Kỳ là trong tương
lai phải đáp ứng như thế nào nếu có một quốc gia “nguy hiểm” phát triển  vũ khí giết người tập thể. Rút bài học Iraq
Hoa Kỳ sẽ khó hành động đơn phương. Nhưng nếu Hoa Kỳ vận dụng cơ chế Liên hiệp
quốc để tìm căn bản pháp lý cho hành động thì các cơ chế này cũng đã bị tổn
thương để có thể làm trọn chức năng của nó. Giải giới qua
thanh tra là một vũ khí của Liên hiệp quốc, nhưng Hoa Kỳ đã không tin sự thanh
tra này thì trong tương lai Liên hiệp quốc dùng cách gì để áp lực một quốc gia
được xem là nguy hiểm giải giới.
            Việc Hoa Kỳ không tìm thấy vũ khí
giết người tập thể tại Iraq là một đòn nặng cho uy tín Hoa Kỳ. Hoa Kỳ đã  mang uy tín của
ngành tình báo quốc gia và qua đó uy tín của những người lãnh đạo Hoa Kỳ để quả
quyết với thế giới rằng Iraq có vũ khí giết người tập thể trong khi chính Hoa
Kỳ không có dữ kiện nào chắc chắn trong tay. 
Trong
tương lai khi cần ngăn chận sự chế tạo và phổ biến vũ khí giết người tập thể có
lúc Hoa Kỳ phải chận bắt tàu thuyền trên biển hoặc oanh tạc các trung tâm
nguyên tử chẳng hạn.Vấn nạn là bằng chứng Hoa Kỳ trưng ra để biện minh cho hành
động có thể bị nghi ngờ là thiếu xác thật. Niềm tin là một
yếu tố quan trọng trong đối ngoại. Còn nhớ năm 1962 khi Bộ trưởng Ngoại
giao Dean Acheson qua Paris để trình bày cho Tổng thống Pháp Char
            Ðể kết luận, nếu Hoa Kỳ đã được sự
chấp thuận của Hội đồng Bảo an thì hôm nay quân đội
Hoa Kỳ tại 
            Nếu Tổng thống
Bush đã quan tâm đến ngoại giao và dư luận quốc tế và có những chuẩn bị như đã
chuẩn bị mặt quân sự thì Hoa Kỳ đã không rơi vào bế tắc như hiện nay.
            Lần tới - nếu có một lần tới –Hoa Kỳ
cần phải vận dụng hai mặt quân sự và ngoại giao song hành và bổ sung lẫn nhau. Nếu phía quân sự Hoa Kỳ dùng chủ thuyết Powell khi đánh phải
dùng toàn lực và đánh một cách áp đảo thì trước khi đánh cũng phải huy động
toàn bộ khả năng thuyết phục của quốc gia để thuyết phục thế giới. Chỉ như vậy cộng đồng thế giới mới tin rằng mục tiêu tối hậu của
Hoa Kỳ là tốt.
            
| Trần Bình  | http://www.vnet.org/tbn |