Đặng Quốc Bảo, Võ Nguyên Giáp
và cái vòng tròn luẩn quẩn
Trần Bình 
Bài viết này có mục đích phân
tích và nhận định về hai tài liệu sinh hoạt nội bộ của đảng Cộng sản Việt Nam
(*). Tài liệu thứ nhất là một bài nói chuyện của ông Đặng Quốc
Bảo trước một Chi bộ đảng tại Hà Nội khoảng tháng 7 năm 2003. Tài liệu
thứ hai là thư của tướng hồi hưu Võ Nguyên Giáp gởi Bộ
chính trị của đảng ông vào tháng Giêng năm 2004.
Trong
đảng Cộng sản Việt 
Hai tài liệu tôi phân tích ở đây
cũng có nội dung phê bình các chính sách của đảng Cộng sản Việt 
   Ông Đặng Quốc Bảo 76 tuổi, có họ hàng với Trường Chinh (Đặng Xuân
Khu) từng là ủy viên trung ương đảng Cộng sản Việt Nam và ông đã được mời nói
trước Chi bộ đảng phường Cửa Đông Hà Nội là một chi bộ có nhiều đảng viên là sĩ
quan cao cấp hồi hưu.      
    Ông Đặng Quốc Bảo có lẽ là
người cộng sản Việt 
Trong hướng nhìn tới trước
ông Đặng Quốc Bảo đã bạo dạn đưa ra sáng kiến tư duy của ông. Trên căn bản một
điều ai cũng đã biết là “nền văn minh
công nghiệp cho ra đời chủ nghĩa tư bản và nuôi chủ nghĩa tư bản.”  ông
đưa ra sáng kiến rằng “chủ nghĩa tư bản muốn phát triển được thì bản thân nó phải tham
gia vào sáng tạo ra một nền văn minh mới” mà ông Đặng Quốc Bảo gọi là “mặt văn hóa hiện đại”. Và nền văn hoá hiện
đại của ông Đặng Quốc Bảo có 4 đặc trưng: thứ nhất là nền văn hóa đại khoa học,
thứ hai là nền văn hóa đại nhân văn, thứ
ba là văn hóa sinh thái và thứ tư là văn hóa trái đất và dân tộc.
Dùng
dằng lý thuyết như vậy để ông Đặng Quốc Bảo đưa ra một nhận xét là đảng của ông
vì không nắm vững hoặc quan tâm đủ đến những phát triển tất yếu như vậy nên vấp
phải 5 khuyết tật. Thứ nhất là: xơ cứng tư tuởng, thứ hai là
sự độc quyền lãnh đạo của đảng Cộng sản Việt Nam đang chuyển thành sự chuyên
chế của một nhóm người, thứ ba không có chính sách đào tạo con người giỏi, thứ
tư là đảng viên làm giàu bất chính và thứ năm là đảng Cộng sản Việt Nam có tính
thụ động của các tổ chức.
Ông
Đặng Quốc Bảo nêu ra 5 khuyết tật, nhưng thật ra chúng ta thấy chỉ có một
khuyết tật chính. Đó là sự độc quyền
của đảng Cộng sản. Nhưng rất tiếc ông không nói trắng
ra như vậy. Trong phần cuối của bài nói chuyện, ông lấp
lửng. “Tôi tán thành vai trò lãnh đạo hiện nay. Nhưng nếu như
độc quyền trở thành chuyên chế thì tôi không tán thành, vì sự độc quyền đi tới
chuyên chế thì bao giờ cũng dẫn tới sự băng hoại”. 
Mâu
thuẫn lớn của ông Đặng Quốc Bảo là ở chỗ đó.
Quyền hành không có một cơ chế độc lập kiểm soát thì khi nào cũng dẫn tới độc
quyền và  chuyên
chế.  Cần phải có cơ chế kiểm soát sự độc
quyền nếu một lúc nào đó sự độc quyền trở thành một thực tế hay là một cần thiết.
Và sự kiểm soát đó không thể có được trong cơ chế chính trị
hiện nay tại Việt 
Tôi
nghĩ rằng ông Đặng Quốc Bảo thấy rõ những điều này nhưng ông không thể nói trắng
ra. Vì không lẽ trong một buổi nói chuyện dài gần 2 giờ đồng hồ, in
ra hơn 20 
Lá thư
của tướng Võ Nguyên Giáp gởi Bộ chính trị thuộc loại ít sâu sắc hơn. Ông viết để góp ý kiến những gì phải làm trong hai năm còn lại trước
ngày triệu tập đại hội 10 (năm 2006). Vẫn với lối hành văn quen thuộc rào
trước đón sau của một người cộng sản ông Võ Nguyên Giáp khen ngợi các kết quả đã
đạt được của đảng, và những gì chưa đạt được để đặt câu hỏi tại sao “Có nhiều nghị quyết đúng, nhiều chủ trương
đúng nhưng không được thực hiện hoặc thực hiện không có hiệu quả”.
Các
câu hỏi của ông Võ Nguyên Giáp bàng bạc qua nhiều lĩnh vực kinh tế, giáo dục,
khoa học, quốc phòng và xây dựng đảng Cộng sản Việt 
Về kinh tế ông Võ Nguyên Giáp
cho rằng GDP (tổng sản phẩm xã hội của một quốc gia gồm tổng số giá trị sản
xuất và dịch vụ trong một năm) bình quân đầu người Việt Nam hiện nay là 400 mỹ
kim tức chỉ bằng 1/3 của Thái Lan, 1/50 của Singapore và 1/70 của Hoa Kỳ và không
có triển vọng gì Việt Nam chạy theo kịp các nước khác nếu chỉ nói những nước
trong khối Asean. Ông Giáp đặt câu hỏi: Có cách gì cho mức phát triển kinh tế Việt
Về giáo dục và khoa học ông Võ
Nguyên Giáp nói các các nghị quyết ban hành sau đại hội 8 (1996) đặt vấn đề
giáo dục đào tạo khoa học và công nghệ lên hàng quốc sách, thế nhưng gần đây một
cuộc hội thảo của bộ Giáo Dục và Đào Tạo cho thấy một hiện trạng giáo dục hết
sức yếu kém. Ông Giáp đặt câu hỏi: “Cần
tìm cho ra nguyên nhân vì sao một chủ trương rất đúng coi giáo dục và đào tạo
cùng với khoa học và công nghệ là quốc sách hàng đầu lại không được thể hiện
trên thực tế, mặc dù đã có chiến lược được chính phủ phê chuẩn” 
Điểm thứ ba về quốc phòng và an ninh là điểm đáng để ý nhất của ông Võ Nguyên Giáp. Ông
Giáp ghi nhận đảng Cộng sản đã không có chuẩn bị gì về mặt bảo vệ lãnh hải và
sự phát triển kinh tế các tỉnh vùng Việt Bắc. Ở đây ông Giáp không hề nhắc đến
vùng đảo Trường Sa và chỉ nói đến lãnh hải và vùng Việt Bắc một cách chung
chung (Việt Bắc gồm ngoài hai tỉnh Cao Bằng và Lạng Sơn giáp giới với Trung
quốc còn có những tỉnh xa biên giới như Bắc Kạn, Tuyên Quang và Thái Nguyên) nhưng
ai cũng thấy ông nhắc nhỡ đảng Cộng sản Việt Nam cần có kế hoạch phòng thủ Trường
Sa và chăm lo phát triển kinh tế hai tỉnh Cao Bằng và Lạng sơn. Du khách lên
vùng biên giới gần đây (sau ngày ký Hiệp ước trên đất liền năm 1999) nhận thấy
rằng phía bên kia biên giới Trung quốc phát triển rầm
rộ trong khi phía bên này biên giới Việt 
Về mặt chống tham nhũng lãng phí ông Giáp nhận xét: “Cho đến nay,
nạn tham nhũng, lãng phí vẫn chưa được chận đứng và đẩy lùi. Sự suy thoái về
phẩm chất chính trị, đạo đức và lối sống của một bộ phận không ít đảng viên, cán bộ vẫn diễn ra nghiêm trọng.... Chưa
thấy một đảng viên nào tự giác nhận trách nhiệm hoặc một cấp ủy đảng nào phát
hiện nội bộ có tham nhũng”. Và ông đề nghị: “Cần kiểm điểm nghiêm khắc
vì sao vừa qua ta đã có nghị quyết, có pháp lệnh, có cuộc vận động  chống tham
nhũng, lãng phí trong toàn Đảng và các cơ quan Nhà nước mà những tệ nạn này vẫn
phát triển phức tạp và nghiêm trọng”.
Sau
cùng ông Võ Nguyên Giáp đi vào lĩnh vực xây dựng đảng cộng sản của ông ta.
Ông nêu ra những bê bối trong nội bộ, chèn ép, đâm thọt, hại nhau từ cấp trung ương
và kêu gọi Trung ương đảng phải cương quyết diệt trừ hiện tuợng này trước khi
nó làm tan vỡ đảng.
Ông
Võ Nguyên Giáp nêu ra đủ vấn nạn và đặt ra nhiều câu hỏi tại sao. Qua
những câu hỏi đó người ta có cảm tưởng ông Võ Nguyên Giáp tin rằng nếu người
lãnh đạo cương quyết và có lòng thì những vấn nạn về giáo dục, tham nhũng, đạo
đức suy đồi của đảng có thể sửa chữa được. 
Thật ra do con người chỉ là một
phần, do định chế mới là chính. Sự chuyên quyền lãnh đạo của đảng
Cộng sản Việt nam là nguyên nhân suy đồi và thoái hóa. Những người lãnh đạo
đảng cộng sản Việt 
Ông
Võ Nguyên Giáp hiện nay không còn ở vị trí cầm quyền nhưng ông cũng có cái thế
có thể nói mà đảng Cộng sản không thể làm gì được ông. Vậy mà ông không nói ra một điều hiển nhiên ai cũng thấy. Có thể ông là một cái bình vôi, xơ cứng. Trong trường hợp
này ông còn thua ông Đặng Quốc Bảo một người không có vị trí như ông, tiếng tăm
bằng ông, biết nguyên tắc đảng lãnh đạo là hỏng nhưng phải nói “tôi tán thành vai trò lãnh đạo của đảng
hiện nay” để được nói lên những điều cần nói.
Trần Bình 
(*)
Có thể đọc trên www.ykien.net hay www.lephai.com
| Trần Bình  | http://www.vnet.org/tbn |