Đỗ
Ngọc Yến
Một
nhà báo biết sống và biết chết
Trần Bình 
Ông Đỗ Ngọc Yến qua đời
chiều Thứ Năm 
Khi hay tin ông qua đời tôi muốn viết về ông, về một con người
biết sống và biết chết, nhưng sau khi đọc bài báo của Jeff Brody, giáo sư ngành
báo chí tại đại học Fullerton trên tờ Orange County Register, một tờ báo Anh
ngữ lớn nhất tại quận Cam tôi thấy bức tranh giáo sư Brody vẽ ông  quá trung thực và quá đầy đủ, tôi chỉ cần ghi
lại.
Giáo sư Jeff Brody viết:
Ông Đỗ Ngọc Yến, một nhà báo lỗi lạc và là một trong những lãnh
tụ cộng đồng xuất sắc tại Little Sàigòn đã qua đời vì bệnh tiểu đường và suy
thận.
Ông Yến, 65
tuổi, người sáng lập tờ báo Việt ngữ Người
Việt, tờ báo lớn nhất và có nhiều ảnh hưởng nhất tại Hoa Kỳ. Qua một quá
trình dài từ những ngày còn là sinh viên tranh đấu và làm báo tại Việt Nam, ông
trở nên một người lãnh đạo cộng đồng tị nạn Việt Nam nổi tiếng thông minh và
rộng lượng. Là một nhà báo tiên phong ông đã dùng tờ báo của ông ghi lại lịch
sử trưởng thành và sự hội nhập của cộng đồng người Việt tị nạn vào xã hội Hoa
Kỳ. Trên cương vị chủ nhân kiêm chủ nhiệm báo Người Việt ông đã lăn xả vào sinh hoạt cộng đồng và giúp biến
Little Sàigòn thành một trung tâm thương mãi, văn hóa và chính trị của người
Việt tị nạn ở hải ngoại. Tờ Người Việt
được phát hành rộng khắp Hoa Kỳ, sang tận Âu châu và
ngay cả tại Việt 
Khởi đầu là
một tuần báo, ông Yến vừa viết bài vừa đi bán báo, tờ báo đã  lớn dần thành một tờ báo hằng ngày mỗi ngày
in 16.500 số với một ban biên tập 70 người. Dưới tay ông, tờ Người Việt là một cơ sở có nhà in riêng,
đài phát thanh và trang Web tọa lạc trên một diện tích 16.000 feet vuông trên
đường Moran ở trung tâm thành phố Westminster.
Ông Yến sinh năm 1941 tại Sàigòn, con thứ ba trong một gia đình
năm con.
Mẹ ông người Công giáo. Cha ông làm nghề thợ may và
ủng hộ Việt Minh trong cuộc đấu tranh chống Pháp giành độc lập sau Thế chiến
thứ II.
Ông lớn lên
trong một khu phố dưới mức trung lưu gần nhà lao
Sàigòn, biểu tượng uy quyền của người Pháp. Dân sống chung
quanh nhà lao không ưa người Pháp. Hồi còn bé ông từng thấy người ta bắt bớ các
nhà đấu tranh và nghe tiếng súng nổ từ nhà lao. 
Nhờ thông
minh sớm ông Yến đã thi đỗ thứ 20 trong một kỳ thi tuyển vào một trường Trung
học nổi tiếng tại Sàigòn trong số 3.000 học sinh dự tranh. Ông Yến phụ trách tờ
báo của trường và đã lén in và phát tán truyền đơn chống chính quyền Pháp. Có
lần ông vội đốt truyền đơn xuýt làm cháy nhà trước khi cảnh sát đến lục soát
nhà ông. Ông bị đuổi học do hoạt động chống chính quyền. Tự
học, mãi đến năm 22 tuổi ông mới lấy được mảnh bằng Tú Tài.  Ông có trí nhớ tốt, ham đọc
sách và tự học Anh và Pháp ngữ. Khi vào đại học ông trở thành một đại
diện trong ban Chấp hành Sinh viên và đã tổ chức những cuộc xuống đường rầm rộ
lật đổ tướng Nguyễn Khánh năm 1964. Năm sau ông Yến bắt đầu làm việc với
International Voluntary Service (IVS), một hội thiện nguyện Hoa Kỳ. Ông vận
động và tổ chức thanh niên sinh viên giúp IVS phân phối thực phẩm cho đồng bào
bị nạn bão lụt ở miền Trung.
Về khuynh hướng chính trị ông Yến vừa chống thực dân vừa chống
chủ nghĩa cộng sản, nhưng ông nghĩ rằng chỉ có Hoa Kỳ mới đủ sức mạnh chống
cộng sản.
Cuối thập niên 1960 khi cuộc chiến tăng cường độ ông Yến làm phóng viên chiến
trường một thời gian. Ông hợp tác với một tạp chí và viết về
các vấn đề kinh tế và xã hội cho một tờ báo khác. Người
ta thấy ông thường xuất hiện trước tiệm cà phê Givral bên cạnh các nhà báo lão
thành khác đang giúp các phóng viên nước ngoài. Năm
1971 trên tờ tuần báo Newsweek người ta thấy ông Yến đang chia một điếu thuốc
với mấy thương binh quân đội miền 
Vài ngày sau
ông Đỗ Ngọc Yến đến trại Pendleton trong túi vỏn vẹn có 40 mỹ kim. Năm đó ông vừa 34 tuổi. Ở đó 2
tháng ông di chuyển gia đình lên 
Một thời
gian sau ông và gia đình di chuyển về 
Trong 3 năm đầu ở Hoa Kỳ ông Yến thay đổi ít nhất 10 chỗ ở và
làm ít nhất 10 công việc khác nhau. Ông thường tự hỏi tại sao ông không nhân không khí tự do ở Hoa
Kỳ mà làm báo. Tin tức từ Việt 
Năm 1977 ông
Yến bỏ hết tâm trí khi làm chủ nhiệm nguyệt san Hồn Việt ở San Diego, nhưng dần dần ông thất vọng vì tờ báo không
đăng tải đầy đủ sinh hoạt của người tị nạn. Ông quyết định tự
mình xuất bản một tờ báo đăng đầy đủ tin tức thế giới và cộng đồng. Ông
Yến tâm sự: “Tôi muốn làm một tờ tuần báo viết về những gì đang xẩy ra tại Việt
Nam và những gì liên quan đến đời sống hằng ngày của người tị nạn, từ cách lái
xe trên xa lộ, mua bán ở siêu thị, đi bỏ phiếu …”
Tờ tuần báo Người Việt bắt đầu tại San Diego được 3
số thì đình bản, và tái bản năm 1979 tại quân Cam.
Để giúp bán
báo, bạn bè của ông Yến ghim báo trước ngực và sau lưng đứng trước các nhà thờ
và chùa của người Việt 
Gia đình ông
Đỗ Ngọc Yến ở chung với 10 người bạn trong một căn
phòng cho thuê 2 giường ngủ. Ông mua một máy đánh chữ hiệu IBM chạy bằng điện
và đánh dấu chữ Việt bằng tay. Lúc
đó Little Sàigòn còn trong trứng nước. Suốt cả đường Bolsa chỉ có 12
tiệm do người Á châu làm chủ. Tờ báo sống bằng quảng cáo.
Năm mỹ kim mỗi kỳ quảng cáo, còn báo sáu mỹ kim nếu
đặt mua 3 tháng.
Ông Yến lấy
tin từ Việt 
Để giúp những người tị nạn mới tới hội nhập vào xã hội mới ông
viết về mọi vấn đề từ việc ghi tên đi học, cách dùng phương tiện chuyên chở
công cọng, mua bán. Tìm danh từ tiếng Việt để viết cũng là một
việc nhức đầu. Thí dụ chữ “auto body”, ông dịch “body xe” nghĩa là chỉ
dịch chữ  auto là xe còn chữ body để
nguyên vì trong Việt ngữ không ai nói là thân xe cả.
Theo truyền
thống làm báo của người thiểu số ở Hoa Kỳ, ông Yến tiếp cận mật thiết với cộng
đồng mình và trở thành một ông chủ nhiệm năng nổ, gióng lên tiếng nói của cộng
đồng và bênh vực cộng đồng khi cần thiết. Năm 1981 ông đứng ra chống lại sự tấn
công của Sở Y Tế quận Cam khi sở này cảnh giác dân chúng quận Cam rằng 80%
người Việt tị nạn có mầm mống bệnh lao làm cho dân chúng trong quận hoảng hốt
và cộng đồng bị xa lánh. Nguyên do chỉ vì Sở Y Tế không hiểu nguồn gốc của vấn
đề. Thật ra đa số người Việt khi làm test
bệnh lao đều thấy dương tính vì (khi còn ở Việt 
Little Sàigòn càng thịnh đạt tờ Người Việt càng khá lên. Năm 1987 trên đường Bolsa thuộc thành phố
Westminster và Garden Grove có đến 500 cơ sở buôn bán của người gốc Á châu. Các bảng hiệu mọc lên như nấm và Người Việt sống nhờ quảng cáo. Năm đó cơ
sở Người Việt dọn về đường Moran.
Ông Đỗ Ngọc Yến chia tiền lời với nhân viên theo công
thức của tờ báo Le Monde ở 
Trong tinh thần đó cơ sở Người
Việt lập một Quỹ xã hội và thành lập một Phòng Hội. Quỹ xã hội giúp văn sĩ và
nhạc sĩ in sách và nhạc, cho nhân viên vay tiền mua nhà không lấy lời hay giúp
đỡ nhân viên gặp nghịch cảnh. Phòng Hội làm nơi sinh hoạt,
thuyết trình, triển lãm hội họa hay biểu diễn ca nhạc. Phòng Hội cho thuê với giá rẻ hoặc có khi cho mượn không.
Ông Đỗ Ngọc
Yến rất tự hào về chương trình của các sinh viên thuộc thế hệ thứ hai đến cơ sở
Người Việt  trao
đổi học hỏi với nhau về văn hóa, lịch sử và văn chương Việt 
Trang Web giúp Người Việt
có độc giả khắp nơi trên thế giới và ít nhất có 1.000 độc giả tại Việt 
Trong khi đó
một thiểu số người trong cộng đồng chưa ý thức thế nào là tự do báo chí và dùng
bạo lực vì lý do chính trị. Tại Mỹ đã có 5 ông chủ nhiệm báo Việt ngữ bị giết
và hằng chục nhà báo khác bị bạo hành vì đăng quảng cáo hay viết những câu
chuyện liên quan đến Việt 
Sau khi quan hệ Việt-Mỹ dịu bớt nhiều người Việt đã có thể về
thăm quê nhà ông Yến vẫn không thể về, ngay khi mẹ ông bệnh nặng. Không
khí chính trị không thích hợp cho ông. Về, một mặt ông
ngại chính quyền Hà Nội có thể bắt giữ ông, một mặt ông ngại cộng đồng người
Việt ở Little Sàigòn chỉ trích ông.
Những năm tháng căng thẳng đã ảnh hưởng đến sức khỏe của ông.
Làm việc 18 giờ một ngày. Bị đe dọa. Căng thẳng bởi công việc. Bước vào thế kỷ
21 sức khỏe ông suy kiệt. Ông bị tiểu đường và suy
thận hằng tuần phải vào bệnh viện lọc máu. Bác sĩ
khuyên ông bớt làm việc. Mấy năm sau này ông bớt công
việc dùng thì giờ viết hồi ký. Ông giao công việc cho người con gái lớn,
cô Anh tốt nghiệp đại học Nam California (University of Southern California –
USC, một đại học tư) và là người viết bỉnh bút cho tờ Orange County Register.
Lúc nào thấy trong người hơi khỏe ông đến cơ sở Người Việt mà ông đã dày công xây dựng
và trân quý. Với dáng đi chậm rãi vì bệnh kinh niên, ông bước qua khu làm
việc, lướt nhìn phòng làm tin, ngừng đây đó bắt tay nói chuyện với nhân viên. Nhân viên ông còn cần sự chỉ dẫn và kinh nghiệm của ông. Các vị lãnh đạo cộng đồng cũng thường gọi ông. Ngay cả nhân viên sứ quán Việt Nam cũng đến hỏi thăm sức khỏe ông.
Ai cũng kính trọng ông, xem ông như một nhà nho. Ông trải lòng sống với mọi người, không than trời trách đất vì đau
ốm, không bao giờ nói đến bệnh trạng của mình.
Vào những
ngày cuối cùng trên giường bệnh, bạn bè đến thăm ông, hát chúc tụng ông, ông
ráng sức hát theo, nhắc những đoạn bạn quên lời, đôi
mí mắt nặng cố giương lên như một trẻ sơ sinh, ngời sáng.
Không ai biết câu chuyện về Little Sàigòn bằng ông.
Với bản chất
nhu hòa, nói tiếng Anh một cách ôn tồn, hùng biện khi nói tiếng Việt ông Yến
sống với tinh thần bác ái, khiêm nhượng và kiên nhẫn đối với mọi người.
Bạn bè gọi ông là một người
hiền không bị lung lạc bởi sự thành công vật chất.
Người ta sẽ nhớ tới ông như một nhà trí thức hàng đầu của Little
Sàigòn./.
   
| Trần Bình Nam | http://www.tranbinhnam.com |