VŨ KHÍ GIẾT NGƯỜI TẬP THỂ CỦA 
VÀ SINH MỆNH CHÍNH TRỊ CỦA TỔNG THỐNG BUSH
Trần Bình 
            Sau 25 ngày khởi
binh tấn công Iraq, quân đội Hoa Kỳ toàn thắng tiến vào thủ đô Baghdad, giật
sập bức tượng của ông Saddam Hussein mà chỉ mấy ngày trước còn là biểu tượng uy
quyền bất khả xâm phạm. Các cuộc biểu tình rầm rộ chống Hoa
Kỳ tại nhiều thủ đô trên thế giới biến mất. Tổng thống Jacques Chirac,
người đã dọa dùng phiếu phủ quyết trước Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc ngăn
không cho Hoa Kỳ đánh Iraq đã gọi điện thoại giảng hòa với tổng thống Mỹ. Syria
lo sợ đuổi các viên chức của chính quyền Saddam Hussein ra khỏi nước (ít nhất
là những nhân vật được tình báo Hoa Kỳ biết đang tá túc ở đó). Bắc Hàn xuống
nước, không còn khăng khăng đòi nói chuyện song phương với Hoa Kỳ và chịu ngồi
vào bàn hội nghị tay ba với sự hiện diện của Trung
quốc để bàn về vấn đề vũ khí nguyên tử. 
            Hoa Kỳ đang có thế thượng phong quân sự. Nhưng
Hoa Kỳ có ở thế thượng phong chính trị không? Nói cách
khác Hoa Kỳ có đủ tư cách cầm đầu ngọn cờ dân chủ, nhân quyền trên thế giới
được quốc tế công nhận và kính nể không? Câu trả lời
còn tùy vào nhiều yếu tố. Nhưng hai yếu tố nổi bật là: (1) 
            Hai tuần lễ sau
chiến thắng Iraq và sau khi tân thủ tướng Palestine Mahmoud Abbas nhậm chức,
hôm 30 tháng 4 Hoa Kỳ với sự đồng ý của Liên hiệp Âu châu, Liên bang Nga và
Liên hiệp quốc đã chuyển một lộ đồ (road map) hòa bình đến hai vị thủ tướng
Ariel Sharon của Do Thái và Mahmoud Abbas của Palestine. Căn bản của lộ đồ là
Do Thái chấm dứt chương trình định cư lấn đất. Đổi lại, 
            Vấn đề trước mắt là vũ khí giết người tập thể của 
            Sự âu lo của Hoa Kỳ đối với 
            Để yểm trợ đoàn
thanh tra vũ khí Liên hiệp quốc do ông Hans Blix cầm đầu, Hoa Kỳ cho chuyển hơn
100 nghìn quân đến Trung đông. Nhờ đó đoàn thanh tra có hoàn toàn tự do trong
công tác thanh tra. Nhưng đoàn chưa tìm thấy bằng chứng 
            Hoa Kỳ đã tấn
công 
Tổng thống Bush biết rõ sự
quan trọng của vấn đề này. Hôm 1 tháng 5 trên sân bay lộng gió của mẫu hạm Abraham Lincoln
trên đường chiến thắng từ Địa Trung Hải đang chạy về căn cứ  San Diego sau khi băng qua sông đào
Panama tổng thống Bush, trong một diễn văn dài 20 phút, nói: “chúng ta bắt đầu
tìm kiếm những nơi cất dấu vũ khí hóa học và vi trùng của Iraq, và hiện có hằng
trăm chỗ nghi ngờ đang được điều tra.” 
Hai hôm sau, tại Crawford, Texas, với sự hiện diện của ông bà thủ tướng
Úc John & Janette Howard tổng thống Bush lại trấn an dư luận: “Iraq rộng
bằng California và có vô số đường hầm, địa đạo, hang động”, và quả quyết rằng:
“Chúng ta sẽ tìm ra vũ khí giết người tập thể. Vấn đề không phải có hay không
có, mà là lúc nào.” 
Chúng ta hy vọng những gì tổng thống Bush nói sẽ trở thành sự
thật. Vì nếu
Iraq thật sự không có vũ khí giết người tập thể thì toàn bộ căn
bản tấn công Iraq sụp đổ, và Hoa Kỳ trở thành quốc gia ỷ mạnh coi thường luật
lệ quốc tế không khác gì Liên bang xô viết khi mang quân đánh Hung gia Lợi năm
1956 và Tiệp Khắc năm 1968. Cái tai hại là Liên bang Xô viết không nhân danh gì
ngoài nhân danh bảo vệ xã hội chủ nghĩa mà thực chất là bảo vệ bá quyền xô viết,
trong khi Hoa Kỳ nhân danh bảo vệ dân chủ, nhân quyền và hòa bình thế giới là
những giá trị được chấp nhận bỗng chốc cũng trở thành giả dối. Và điều này sẽ
là một yếu tố bất an cho cái gọi là trật tự mới của
thế giới thời hậu Saddam Hussein, và có thể sẽ là yếu tố quyết định vận mệnh
chính trị của George Bush.
Năm 1991 sau chiến thắng Trung đông đánh đuổi quân xâm lăng 
Trong bối cảnh đó nhân dân
Hoa Kỳ không có một phương thuốc nào hơn là thay đổi lãnh đạo để tái tạo uy tín
quốc gia và cứu vãn hòa bình thế giới.
Trần
Bình 
| Trần Bình  | http://www.vnet.org/tbn |