Đất
nước Miến Điện và Dân Chủ
(Voyages Saigon, Inc. phỏng vấn)
Trần Bình 
Lời giới thiệu của ông Trần Chính: Miến Ðiện – tên chính thức hiện nay
là 
Tháng 02 năm 2005, Voyages 
Ðất nước Miến Ðiện nghèo nàn và lạc
hậu ấy, nghịch lý thay, lại cất giữ trong lòng nó những kho tàng vô giá về lịch
sử và văn hóa nói chung, và về mỹ thuật Phật-giáo nói riêng, giữa một thiên
nhiên vừa đẹp vừa đa dạng và gần như chưa hề bị ô nhiễm.
Trần Bình Nam – nhà bình luận thời
cuộc khá quen thuộc trong báo giới Việt ngữ tại Hoa Kỳ – là một thành viên
trong đoàn du-lịch “Myanmar & Angkor” của Voyages Saigon vào tháng 02 năm
2005 vừa qua. Trong chuyến đi, tôi đã có dịp trao đổi một cách tản mạn với ông
Trần Bình 
Xin được hân hạnh giới thiệu nội dung
của bài phỏng vấn này. Trần Chính **
Trần Chính (TC): Sau chuyến du-lịch “Trung Quốc mùa Thu” năm
2004, ông đã viết bài “Trung Quốc, đất nước và con người” đăng trên nhiều tờ
báo Việt Ngữ tại Hoa Kỳ. Ông lại vừa đi du-lịch Miến Điện (chính thức gọi là
Myanmar) và Cam Bốt chính yếu là vùng Angkors chung quanh thành phố cổ kính
Siem Rập vào tháng 02 năm nay (2005). Xin hỏi: cảm tưởng chung
của ông về Miến Điện, và điều gì gây ấn tượng mạnh nhất nơi ông về đất nước ấy?
Trần Bình
TC: Chính
quyền quân nhân ở Miến Điện hiện nay bị dư luận chung
trên thế giới, nhất là ở phương Tây, xem là một thứ chính quyền độc tài cực
hữu. Ý kiến của riêng ông ra sao?
TBN: Thật
khó miêu tả chính quyền Miến Điện là loại chính quyền gì. Nam
Hàn cũng từng nằm dưới chế độ quân phiệt nhưng sau đó vươn lên hội nhập vào thế
giới dân chủ. Các chế độ cộng sản tuy không gọi là quân phiệt cũng là
một thứ chính quyền quân phiệt vì đảng cầm quyền nắm các lực lượng vũ trang
trong tay và không ngần ngại xử dụng các lực lượng này
đàn áp dân và đối lập chính trị. Nhưng các chế độ cộng sản có
một lý thuyết toàn trị là “vô sản chuyên chính”. Không
ai đồng ý với họ, nhưng ít nhất họ có một “triết lý độc tài.” Còn chế độ
quân phiệt tại Miến Điện không theo một chủ thuyết nào
cả. Độc tài hình như chỉ vì sự ham muốn quyền lực của một
thiểu số quân nhân.
TC: Như ông
đã tận mắt nhìn thấy, Miến Điện là một nước rất nghèo và lạc hậu về kinh tế.
Ông có nghĩ rằng chính sách cai trị độc đoán của chính
quyền 
TBN: Không
thể chối cãi gì nữa là chính quyền quân phiệt Miến Điện hiện nay dưới danh
nghĩa “Ủy ban Quốc gia vì Hòa bình và Phát triển” (State Peace and Development
Council) là nguyên nhân – và là nguyên nhân duy nhất - của nghèo đói và khổ cực
của nhân dân Miến Điện. Chính quyền Miến Điện nói tình trạng suy đồi kinh tế
trong nước là do các biện pháp trừng phạt của thế giới, nhưng cách giải thích
đó không có tính thuyết phục. 
TC: Ông đã
có dịp nhìn thấy người dân Miến rất sùng bái đạo Phật. Chính quyền quân nhân ở
Yangon hiện nay cũng rất sùng kính đạo Phật, hơn thế nữa còn giữ vai trò bảo
trợ cho Phật-giáo. Ông có nghĩ rằng nhân sinh quan Phật-giáo
là yếu tố quan trọng dẫn đến thái độ tiêu cực và chịu đựng của người dân Miến
hiện nay?
TBN: Tôi
nghĩ ở đây có một sự hiểu lầm về triết lý của đạo Phật. Sự hiểu lầm này thấm
nhập vào suy nghĩ của thế giới Tây phương đưa đến nhiều nhận định sai lạc liên
quan đến chính sách tôn giáo và chính trị. Trong cuốn sách nhan đề “Burn Before
Reading” vừa mới xuất bản của Đô đốc Stansfield Turner, nguyên giám đốc cơ quan
Tình báo Trung ương Hoa Kỳ  (CIA) dưới
thời tổng thống Jimmy Carter, ông Turner thuật lại một câu chuyện hiểu lầm về
đạo Phật như sau: Năm 1953 khi Pháp đang gặp khó khăn tại Đông Dương, có nhiều
đề nghị Mỹ giúp Pháp nhưng tổng thống Eisenhower quyết định không gởi quân sang
giúp mà cần lắm thì có thể dùng không lực yểm trợ ngầm quân đội Pháp, hoặc kiếm
một lãnh tụ theo đạo Phật ra giúp. Khi nghe tổng thống Eisenhower nói vậy thì
một cố vấn của tổng thống nói rằng “ông
Phật chủ trương hòa bình thì còn đánh chát gì nữa” làm tổng thống Eisenhower
cười xòa tưởng rằng mình qua thơ ngây. 
Không có một sách vở đứng đắn nào viết Phật giáo là đạo chủ
trương chịu đựng và tiêu cực. Đạo Phật tin vào “luân hồi” và “nghiệp báo”.
Luân hồi là sự sống của mọi sinh vật được tiếp nối từ kiếp này sang kiếp khác,
và đời sống hiện tại là kết quả của “nghiệp báo” tích lũy từ những kiếp trước.
Nhưng đạo Phật tin vào sự “cải nghiệp”, nghĩa là con người có khả năng biến cải
đời sống của mình cho tốt hơn bằng nỗ lực của chính mình. Đạo Phật không chủ
trương yếm thế, chấp nhận nghiệp báo và trở nên thụ động để cho người cầm quyền
vo tròn bóp méo sao cũng được. Nhà cầm quyền quân
phiệt Miến Điện sùng đạo Phật nhưng họ không phải là những Phật Tử thuần thành.
Đa số dân chúng Miến Điện theo đạo Phật nên họ cũng
làm ra vẻ tôn sùng đạo Phật, rằng họ là người của dân, họ là những người còn
biết hướng về mặt tinh thần.
Người dân
Miến Điện không thể quật khởi chống lại chế độ quân phiệt vì họ bị đàn áp bằng
súng đạn, nhà tù và chính sách bao tử. Những chính sách này đã có khả năng giam
hãm hằng trăm triệu con người dưới chế độ toàn trị cộng sản tại Nga xô và Đông
Âu chỉ mới chấm dứt cách đây mười lăm năm.
TC: Nhận
định của ông khi so sánh hai hoàn cảnh chính trị - kinh tế của hai nước Miến
Điện và Trung Quốc hiện nay?
TBN: Miến
Điện và Trung quốc chỉ giống nhau ở hai Nhà nước độc tài. Tại Miến Điện là đảng
“kaki”, tại Trung quốc là đảng Cộng sản. Ngoài ra hoàn cảnh
chính trị và kinh tế của hai nước không có gì giống nhau để so sánh.
Người ta có thể giải thích lối cai trị của đảng Cộng sản Trung quốc rằng Trung
quốc quá lớn, quá đông dân, dân chúng chưa ý thức thế nào là dân chủ nên cần
thời gian để giáo dục quần chúng và tạo căn bản cho ổn định. Nhưng
người ta khó thông cảm chính quyền quân nhân Miến Điện vì Miến Điện là nước nhỏ,
và dân chúng Miến Điện từng được hấp thụ tinh thần dân chủ qua sự tiếp xúc với
Anh quốc. Ngoài ra mục tiêu chính trị của những người
lãnh đạo Trung quốc và Miến Điện khác nhau. Những người lãnh đạo Trung
quốc muốn biến cải nền kinh tế Trung quốc để trở thành một siêu cường trong thế
kỷ này, trong khi những người lãnh đạo tại Miến Điện chỉ nhắm duy trì quyền
hành trong tay của một nhóm tướng lãnh mà không hề ngó ngàn đến người dân và
tương lai của đất nước.
TC: Cả hai
chính quyền ở Bắc Kinh (cộng sản) và Yangon (cực hữu) đều nhấn mạnh đến sự cần
thiết phải giữ vững và duy trì bằng mọi giá “sự ổn định về chính trị” như tiền
đề cho việc phát triển kinh tế đất nước. Ông nghĩ sao?
TBN: Cái
luận thuyết: “ổn định chính trị là môi
trường cần thiết cho sự phát triển kinh tế” cũng có cái giá trị thực tế của
nó. Nhưng thường các chế độ độc tài hay dùng luận thuyết đó như một chiêu bài. Không ai đặt câu hỏi, thế nào là ổn định chính trị và muốn ổn định
chính trị có nhất thiết phải duy trì một chính sách độc tài không. Một
chế độ dân chủ với khối quần chúng có trình độ và với những người lãnh đạo có
trách nhiệm là môi trường tốt nhất cho ổn  định chính trị và phát triển kinh tế.
Trên căn bản đó tôi cho lập luận “ổn định
chính trị để phát triển kinh tế” là ngụy biện.
Ở đây có một yếu tố cần nhắc tới là, nếu người lãnh đạo (hay tập
đoàn lãnh đạo) yêu nước hơn yêu quyền lực thì sự độc tài có thể là con đường
ngắn nhất để xây dựng dân chủ và phát triển kinh tế. Điều này
đã được thử nghiệm tại Nam Hàn với Pak Chung Hee và với 
TC: Ông có
nghĩ rằng người ta có thể áp dụng mô hình mở cửa và phát triển kinh tế của
Trung Quốc cho Miến Điện?
TBN: Nếu
những nhà lãnh đạo Miến Điện muốn thì được chứ. Nhưng họ
không muốn, vì như đã nói ở trên nhà lãnh đạo mỗi nước có một mục đính khác nhau.
Và một khi họ muốn thì còn nhiều mô hình khác hấp dẫn hơn mô
hình Trung quốc. Thí dụ mô hình của Nam Hàn, của Đài
Loan, của Đông Âu.
TC: Tại thủ
đô Yangon, đoàn du-lịch của ông đã được nhìn thấy khu phố và con hẻm dẫn vào
ngôi nhà nơi bà Aung San Suu Kyi, người được giải thưởng Hòa bình Nobel năm
1991 đang bị quản thúc. Ông có tin rằng bà Suu Kyi là nhân tố
duy nhất cho tiến trình dân chủ hóa tại Miến Điện?
TBN: Bà Aung
San Suu Kyi được sự ủng hộ của nhân dân Miến Điện, nhưng bà không thể là yếu tố
duy nhất của tiến trình dân chủ tại Miến Điện dưới một chế độ độc tài không
ngần ngại dùng bạo lực đề đàn áp đối lập chính trị. Hiện giờ bà đang bị quản
thúc, xe cộ tư nhân không được phép chạy ngang nhà bà
ở. Đoàn du lịch có tổ chức được phép chạy gần hơn nhưng vẫn không đủ gần để
thấy được ngôi nhà bà. Tôi nghĩ quốc tế cần tăng thêm áp lực kinh tế và chính
trị đối với chính phủ quân nhân Miến Điện, nhất là từ phía Âu châu và Hoa Kỳ.
Nhưng tiếc vì Miến Điện không có một vị trí chiến lược quan trọng (như Iraq chẳng
hạn) nên áp lực đối với chính quyền quân phiệt Miến Điện chỉ bằng lời nhiều hơn
là hành động.
Nhưng dù sao bà Aung San Suu Kyi cũng sẽ có một vai trò quan
trọng trong bất cứ biến chuyển chính trị nào xẩy ra trong vòng thời gian hữu
hạn trước mắt tại Miến Điện. Đời sống của bà có một mục tiêu rõ ràng là tranh đấu cho một
nước Miến Điện dân chủ, và bà có vốn liếng thời gian để chờ đợi.
TC: Trong
suốt thời gian du-lịch thăm Miến Điện, ông có bao giờ gặp khó khăn hay bất cứ
hình thức cản trở nào trong việc tiếp xúc với người dân Miến không?
TBN: Tôi
không thấy có nổ lực nào về phía chính quyền ngăn cản sự tiếp xúc của du khách
đối với dân chúng. Tuy nhiên sự tiếp xúc bị giới hạn bởi ngôn
ngữ, thì giờ và cơ hội tiếp xúc. Đoàn du lịch thường di chuyển chung trên xe có nhân viên của hãng du lịch hướng dẫn. Tại
các địa điểm thăm viếng, người du khách thường bận rộn xem, chụp hình hơn là
hỏi han về tình hình đất nước Miến Điện. Tại các khách sạn nghỉ chân nhân viên khách sạn lo việc phục vụ hơn
là chuyện trò thân mật. Người hướng dẫn thuộc hãng du
lịch không tuyên truyền chính sách của chính phủ, nhưng cũng tránh phê phán
chính quyền. Tôi nhớ một lần đang di chuyển, người tour leader (anh Trần Chính) hỏi người hướng dẫn rằng cá nhân anh
có được quyền tự do phát biểu không, anh hóm hỉnh trả lời: “Có chứ, nhưng chỉ
trên xe này thôi. Xuống xe là tôi không có quyền nói nữa.”
TC: Chỉ
riêng trong lĩnh vực du-lịch (khí hậu, cảnh quan thiên nhiên, di tích văn hóa
và lịch sử, khách sạn, việc ăn uống, phương tiện di chuyển, thủ tục hành chính,
cung cách phục vụ...), ông sẽ có nhận định thế nào nếu so sánh Miến Điện
(Myanmar) với các nước láng giềng của nó như Ấn Độ, Thái Lan, Cam Bốt và Việt
Nam?
 TBN: Đến Miến Điện tôi có ba nhận xét. Việc tổ chức của hãng du lịch Miến Điện còn luộm thuộm vì mới mở
cửa cho du khách. Thứ hai là phong cảnh còn giữ được
nét thiên nhiên hoang dã, và thứ ba là chùa và tháp. Nơi
nào có đất là có chùa có tháp. Người ta thường nói
Việt 
Nói về công
trình xây cất Miến Điện nếu có thua thì thua Cam Bốt về sự vĩ đại của vài công
trình như điện Angkor Wat và quần thể Angkor Thom gần thành phố Siem Rập. Nhưng
Cam Bốt mang danh xứ chùa Tháp là so với Việt Nam, nếu so với Miến Điện thì
người Cam Bốt phải gọi Miến Điện là xứ chùa Tháp. Số lượng chùa chiền tại Miến
Điện có thể gấp trăm lần số chùa chiền tại Cam Bốt.
Quan niệm du
lịch của người Việt ở nước ngoài đối với các nước như Ấn Độ, Thái Lan, Miến Điện, Cam Bốt hay trở về Việt 
Du lịch là một dịp “trông người mà nghĩ đến ta”. Nhìn lại
Việt 
Ai có trách nhiệm? Nếu không phải là những người đang lãnh đạo.
 
| Trần Bình Nam | http://www.tranbinhnam.com |