Trần Bình 
Năm Nhâm Ngọ 2002 là năm khủng bố và chống
khủng bố và là năm bản lề đưa Hoa Kỳ vào khúc quanh mới. Bản lề đó bắt đầu bằng cuộc
tấn công của những người Hồi giáo vào hai cao ốc của Trung tâm Mậu dịch Thế
giới tại New York và toà nhà của Bộ Quốc Phòng Mỹ tại Hoa Thịnh Đốn ngày 11
tháng 9 năm 2001. Thế giới bỗng như lại chia ra làm hai tranh
chấp nhau mãnh liệt. Lần này một bên là thế giới Tây
Phương với nền văn minh Cơ Đốc, một bên là thế giới Hồi giáo.  
Tại Mỹ tâm lý quần chúng thay đổi một cách căn bản. Kinh tế trở
nên khó khăn hơn nhưng dân chúng vẫn ủng hộ chính sách mạnh tay
của tổng thống George W. Bush, nghĩa là nếu cần chiến tranh thì chấp nhận chiến
tranh. 
Do khuynh hướng quan
tâm đến an ninh là chính và chấp nhận chiến
tranh, dân chúng Hoa Kỳ đã ủng hộ đảng Cộng hòa trong cuộc bầu cử tháng 11/2002
vừa qua, kết quả đảng Cộng hòa đã chiếm đa số trong cả hai viện quốc hội, giúp
tổng thống Bush có thêm quyền hành. Nắm quốc hội trong tay
ông đưa ra một chương trình kinh tế để “tạo công ăn việc làm và tăng trưởng
kinh tế” (job & growth). Chương trình này dài hạn,
nhưng lại nhắm mục đích ngắn hạn mà chính yếu là giảm thuế. Ông Bush cần
kích thích kinh tế trong năm nay và năm 2004 tới để tránh vết xe đổ của thân
phụ ông, lót đường cho cuộc tranh cử tổng thống nhiệm kỳ 2 của ông. Năm 1992,
George Bush thắng trận Trung đông huy hoàng, Liên bang Xô viết cũng vừa sụp đổ
tưởng cầm chắc chiếc ghế tổng thống (1992-96) trong tay nên không làm gì để chấn
chỉnh tình trạng kinh tế đang suy thoái và đã thất cử dưới tay ông Bill
Clinton. 
Cũng nhờ nắm quốc hội tổng thống Bush đã có thế để áp lực Hội đồng Bảo an Liên
hiệp quốc (HĐBA/LHQ) thông qua quyết nghị số 1441 buộc Iraq phải mở cửa lại cho
các viên chức thanh sát vũ khí của Liên hiệp quốc. 
Trong
khi đó Bắc hàn dưới sự lãnh đạo của Kim Chính
Nhựt trở chứng tiếp tục lại các chương trình chế tạo vũ khí nguyên tử và công
khai rút ra khỏi thỏa ước cam kết không phổ biến hiểu biết về vũ khí nguyên tử. Bắc Hàn cho chạy lại các nhà máy điện
nguyên tử có khả năng sản xuất chất plutonium, là nhiên liệu chế tạo bom nguyên
tử. 
Tại Âu châu, một số nước Đông âu trước kia thuộc khối Liên xô như
Tiệp, Slovakia, Hung, Bảo, Latvia, Estonia và Luthiana được thu nhận vào khối
Liên phòng Bắc Đại tây dương (NATO). Liên bang Nga cất dấu bất mãn trong lòng,
biết rằng không làm gì được để ngăn cản tiến trình này. Nhưng sự việc này sẽ
làm cho Hoa Kỳ gặp khó khăn khi tranh thủ sự ủng hộ của Liên bang Nga đối với
chính sách của Hoa Kỳ tại Trung đông. 
Về
mặt khoa học, việc công ti Clonaid công bố đã sao
bản (cloning) được con người là một biến cố khác của nhân loại. Mặc dù cho đến nay, do sự can thiệp của luật pháp Hoa Kỳ,
công ti Clonaid không thực hiện được cuộc thử nghiệm khoa học để chứng minh cô
bé Eve sinh ngày 26/12/2002 là sao bản của một phụ nữ khác, việc công nhận sao
bản người được chỉ là vấn đề thời gian. Và việc này sẽ là một
vấn nạn lớn đối với nhân loại bên cạnh những vấn nạn khác là chiến tranh và
nghèo đói. 
Bước
qua năm 2003. Năm 2003 sẽ không phải là một năm của
hòa bình. Trước mắt, nếu Saddam Hussein không rời bỏ chính trường bằng
một cách nào đó, thí dụ bị đảo chánh hay tự nguyện lưu vong, Hoa Kỳ sẽ không có
cách nào khác hơn là khởi binh giải giới Iraq. Với tương quan
sức mạnh của đôi bên cuộc chiến có thể kết thúc nhanh chóng. Nhưng vấn
đề ổn định 
Tại Âu châu, Liên hiệp Âu châu dự trù thu
nhận thêm 10 nước nữa (gồm các nước Đông âu cũ trừ 
Ngày 
Tại
Á châu vụ Bắc Hàn chế tạo vũ khí nguyên tử sẽ
là chuyện nhỏ, ngay cả trong trường hợp Hoa Kỳ dội bom Bắc Hàn. Vấn đề Trung quốc và Đài Loan cũng vậy.
Đài loan sẽ không dại gì tuyên bố độc lập để Trung quốc có cớ xâm lăng. Và cho dù Đài loan muốn tuyên bố độc lập Hoa Kỳ cũng
sẽ không để cho Đài loan làm. Chuyện chính của Á châu trong năm 2003 và có thể
nói trong thập niên này vẫn sẽ là tình hình chính trị và sức mạnh kinh tế của
Trung quốc trong phương trình đối đầu không tránh được giữa Trung quốc và Hoa
Kỳ. Cuộc đối đầu này sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ sinh hoạt chính trị Á châu, nếu
không muốn nói đến toàn bộ tình hình thế giới.
Vào
tháng Ba năm nay, khi quốc hội Trung quốc họp,
Trung quốc sẽ có thủ tướng mới. Ông Hồ
Cẩm Đào đương kim tổng bí thư đảng Cộng sản Trung quốc
(CSTQ) có phần chắc được bổ nhiệm làm chủ tịch nước thay Giang Trạch Dân. Cựu
Tổng bí thư  họ
Giang có thể sẽ còn giữ chức Chủ tịch Quân ủy để có đủ uy thế giúp ban lãnh đạo
mới gồm đa số thành phần trẻ trong Thường vụ Bộ chính trị đảng CSTQ nắm vững
việc nước. Nội bộ lãnh đạo Trung quốc sẽ không xâu xé nhau giành quyền lãnh đạo
chính trị, nhất là đối với Giang Trạch Dân như đa số các quan sát viên tây
phương tiên đoán. Nếu Giang Trạch Dân tham quyền cố vị  ông ta đã không trao quyền lãnh đạo
đảng cho Hồ Cẩm Đào (một người trẻ hơn cả người đàn em thân tín của ông ta và
công lao đối với đảng không nhỏ là Tăng Khánh Hồng) và cũng không đưa thành
phần trẻ lên nắm Thường vụ Bộ chính trị. Sự việc nếu ông ta còn nắm chức Chủ
tịch Quân  ủy
Trung ương có thể chỉ là một cách để giúp cho dàn lãnh đạo mới một cách hữu
hiệu. Điều này Đặng Tiểu Bình đã làm đối với Giang Trạch Dân.
Giang Trạch Dân sẽ được xem là thiếu trách nhiệm nếu qua đại
hội tháng 11 vừa qua, bỏ mọi chính sự ra ngoài, rủ áo ra đi. 
Nhưng
đại hội 16 của đảng CSTQ không làm cho Trung
quốc ổn định dễ dàng. Cái làm cho xã
hội Trung quốc căng thẳng là sự chọi nhau giữa hai đối lực: một bên là  kinh tế thị
trường đòi hỏi một xã hội dân chủ, bên kia là đảng CSTQ muốn nắm mọi
quyền hành trong tay. Quyết định cho giới doanh nhân vào đảng
trong đại hội 16 sẽ không làm cho sự đối chọi này giảm bớt (như ý của lãnh
đạo), trái lại có thể làm cho căng thẳng hơn. 
Á châu còn có Ấn Độ với dân số hơn một  tỉ 
người. Cuộc tranh chấp giữa những người Ấn Độ giáo
đang cầm quyền với thiểu số Hồi giáo có triển vọng tạo rối loạn xã hội trong
năm 2003. Sự rối loạn này sẽ được sự tranh chấp giữa
Ấn Độ và 
Một
câu hỏi tự nhiên. Với khoảng trống quyền lực toàn cầu hiện
nay Hoa Kỳ có trở thành một đế quốc hay không? Câu trả lời tùy theo định
nghĩa thế nào là một đế quốc, và tùy theo chính sách của các nhà lãnh đạo nước
Mỹ. Hiện nay Hoa Kỳ là nước có tổng sản lượng bằng 1/3 tổng sản lượng toàn thế
giới, và chi phí quốc phòng của Mỹ lớn bằng chi phí quốc phòng của 20 nước cao
nhất gộp lại. Do đó ảnh hưởng của Hoa Kỳ trên thế giới là điều không thể chối
cãi. Nhưng Hoa Kỳ có là một đế quốc hay không là một chuyện khác. 
Nhìn lại lịch sử Hoa
Kỳ, chỉ có một lần (năm 1898) khi Hoa Kỳ đánh
bại Tây Ban Nha, Hoa Kỳ mới có thái độ đế quốc bằng cách cai trị một số vùng do
quân đội Hoa Kỳ chiếm đóng từ Puerto Rico đến Phi Luật Tân, còn ngoài ra Hoa Kỳ
rất tự chế. Qua chiến tranh lạnh Hoa Kỳ đã mạnh tay
can thiệp vào chuyện chính trị nội bộ của một số nước như 
Tai nạn của phi
thuyền con thoi Columbia ngày 1 tháng 2 năm
2003 khi trở về trái đất làm thiệt mạng 7 phi hành gia cho thấy Hoa Kỳ ngoài
mặt lãnh đạo chính trị (chống khủng bố, hai chiến trường Trung đông và Á châu,
sự cáo chung của Liên hiệp quốc, nới rộng NATO, đồng minh Âu châu nổi loạn ...)
Hoa Kỳ còn phải lãnh đạo thế giới về phương diện khoa học và kỹ thuật (trong
khi thế giới đang hoang mang trước tai nạn, tổng thống Bush tuyên bố công cuộc
thám hiểm không gian tiếp tục và hai hôm sau tăng ngân sách cho Cơ quan Không
gian Hoa Kỳ).
Đối
với Việt 
Vấn đề khó khăn của
đảng CSVN là thi hành thỏa ước thương mãi song
phương ký năm 2001 với Hoa Kỳ và có hiệu lực từ ngày đầu năm 2002. Đảng CSVN
muốn lợi dụng tối đa thỏa ước này để tăng mức xuất cảng cá, tôm và áo quần may
sẵn sang Hoa Kỳ. Nhưng trái lại Việt Nam phải để cho các công ti Hoa Kỳ làm ăn
tại Việt Nam theo luật lệ quốc tế mà kết quả là quyền hành của đảng bị nới
lỏng. Đảng CSVN có chấp nhận thực tế này để một cách tiệm tiến dân chủ hóa xứ
sở hay sẽ coi thường quyền lợi của đất nước vì quyền lợi của đảng? Câu trả lời không mấy khích lệ nếu dựa vào những gì đảng CSVN đã
làm từ khi thống nhất đất nước đến nay. 
Vậy
tương lai sẽ ra sao? Không
thể khoán trắng tương lai của đất nước vào thế hệ trẻ trong bộ máy cầm quyền
hiện nay. Lớp lãnh đạo trong tuổi 40 hiện nay sẽ còn
bận tâm duy trì đặc quyền đặc lợi họ đang có. Phải có sức ép liên tục
của những người đấu tranh cho dân chủ trong và ngoài nước và nhất là tiếng nói
mạnh mẽ của nhân dân trong nước lên người cầm quyền bánh xe
dân chủ mới có thể chuyển bánh.
Cộng
đồng Việt 
Nhân dân trong nước
và người Việt ngoài nước dù bằng ngôn ngữ
khác nhau đều hướng cuộc đấu tranh của mình vào mục tiêu tối hậu là thay thế
chế độ bị áp đặt hiện nay tại Việt 
Trần Bình 
Tháng 2 –2003
| Trần Bình Nam | http://www.vnet.org/tbn |