Hãy
thắp sáng ngọn hải đăng Hoa Kỳ
Trần Bình 
Một nước không thể tồn tại nếu người dân không chịu đổ máu để bảo
vệ quốc gia. Vì vậy trong chiến tranh dân chúng thường đoàn
kết thành một khối đứng sau lưng quân đội, chấp nhận hy sinh. Nhưng sự hy
sinh sẽ được tính toán nếu lý do của chiến tranh thiếu cơ sở vững chắc. Nhất là
trong thời đại tin học, một người lính ngả gục ngoài chiến trường đều có khả năng
tạo xúc động trong từng quả tim của mỗi người dân. 
Sau cuộc khủng
bố ngày 11 tháng 9 năm 2001 dân chúng Hoa Kỳ đã đứng sau lưng tổng thống Bush,
vị tổng tư lệnh quân đội, và ủng hộ bất cứ đường lối nào của ông, chấp nhận mọi
hy sinh để bảo vệ quốc gia. Rất tiếc tổng thống Bush và những phụ tá cực hữu của
ông đã dùng vốn liếng chính trị đó để đưa Hoa Kỳ vào một cuộc phiêu lưu tại
Trung đông khi đưa đại quân vào Iraq lật đổ Saddam Hussein vào mùa hè năm 2003 nói
là để trừ tận gốc căn cứ địa của khủng bố đang đe dọa Hoa Kỳ bằng vũ khí giết
người tập thể. Tổng thống Bush cũng nói cuộc chiến 
Sau hai năm
khói lửa tại Iraq, Saddam Hussein bị bắt, các bước tiến tới dân chủ được tiến hành
như thành lập chính quyền Iraq, bầu quốc hội tạm thời, viết và thông qua hiến
pháp với cái giá của hơn 2000 binh sĩ Mỹ chết và 15,000 binh sĩ khác bị thương,
nhưng không có một dấu hiệu gì dân chủ đang được đâm chồi nở lộc tại Iraq. Chỉ
có một sự việc càng ngày càng hiện rõ là: Hoa Kỳ cũng không có sự kiện nào vững
chắc về tính đe dọa của chính quyền Saddam Hussein trước khi ra quân. Nhưng những
nhà hoạch định chính sách chiến tranh của Hoa Kỳ nghĩ rằng lật đổ xong Saddam
Hussein, một nước Iraq dân chủ phồn thịnh và đồng minh với Tây phương sẽ ra đời
bảo đảm nguồn dầu hỏa khổng lồ tại Trung đông không lọt vào tay của một thế lực
thù định, rồi mọi người sẽ vỗ tay chấp nhận thực tế và kết quả sau cùng là một
thế giới ổn định hơn, dân chủ hơn, và một Hoa Kỳ an ninh hơn. 
Nhưng người
dân Iraq không chấp nhận sự áp đặt và đã huy động sự hận thù truyền kiếp âm ỉ từ
mười thế kỷ qua giữa Hồi giáo và Tây phương để chống sự hiện diện của Hoa Kỳ trên
đất nước họ, và càng ngày càng gây nhiều tổn thất cho quân đội Hoa Kỳ, những sự
tổn thất mà dân chúng Hoa Kỳ càng lúc càng thấy đau vì họ không thấy quyền lợi
của quốc gia được phục vụ, và cuộc tranh luận nội bộ về lý do của chiến tranh và
làm thế nào để giải quyết trở nên càng lúc càng căng thẳng. 
Vào những ngày
tháng cuối cùng của năm 2005 khi dân chúng Hoa Kỳ đang  chuẩn bị đón lễ Thanksgiving cổ truyền và lễ
Giáng sinh cũng là lúc tại Hoa Kỳ chỉ còn tiếng nói yếu ớt của tổng thống với các
phụ tá của ông, và 37% dân ủng hộ ông, còn đại đa số dân chúng Hoa Kỳ đều cảm thấy
có một cái gì không ổn trong những tin tức tình báo tổng thống đã dùng để khởi động
chiến tranh, và – trong tình hình đó - Hoa Kỳ cần tìm một con đường rút lui an
toàn tại Iraq.
Trong cuộc
tranh luận về giá trị của tình báo trước khi Hoa Kỳ đưa quân vào Iraq mùa hè năm
2003, ông Lexington, trong một bài viết nhan đề “Pants on Fire” (Lửa cháy tới
quần) đăng trên tờ The Economist số ngày Nov. 19th – 25th,
2005 viết rằng:
“Cuộc tranh luận chính trị
hiện nay giữa hai đảng Cộng hòa và Dân chủ về cuộc chiến 
Ai có lý hơn ai? Tổng thống Bush nói rằng ai nói ông biết 
Nhưng dù tổng thống Bush
không có ý khai thác lệch lạc tin tức tình báo, ông cũng đã quá tin hai ông
Dick Cheney và Donald Rumsfeld trước khi quyết định. Chiếm 
Hơn nữa các bằng chứng cho thấy trong khi tranh luận nên hay
không nên đánh Iraq tổng thống Bush hình như đã có thiên kiến và không nói hết
về những tin tức tình báo ông biết. Cho nên những người ủng hộ chiến tranh dễ ăn dễ nói hơn những người chủ trương thận trọng. Bản phúc
trình của Ủy ban Tình báo Thượng viện viết rằng tòa Bạch cung đã hơn một lần
thuyết  phục cơ quan tình báo CIA tìm cho
ra sự quan hệ giữa Saddam Hussein và al Qaeda.
Tổng thống Bush không thành
công trong nỗ lực tranh thủ sự ủng hộ của quần chúng trong cuộc tranh cãi hiện
nay. Chỉ còn
37% dân chúng ủng hộ ông. Trong mùa tranh cử tổng
thống năm 2004 đa số người Mỹ tin rằng cuộc chiến tại 
Quan trọng hơn nữa là đảng
viên Cộng hòa cũng cảm thấy như vậy. Thượng nghị sĩ John McCain (Cộng hòa, 
Cho đến giờ này chưa thấy tổng
thống Bush (con) biết đổi đề tài. Mỗi lần có
ai lên tiếng đặt vấn đề ông lại lên bục biện minh và giảng giải lý do ông đánh 
Vậy phải làm sao? Không có vấn đề rút quân tức khắc. Hạ
nghị viện Hoa Kỳ khi được hỏi ý kiến về vần đề rút quân tức khắc hôm Thứ Sáu 18
tháng 11 đã bỏ phiếu 403 trên 3 chống đề nghị này. Trước đó mấy
hôm tại Thượng viện khi được hỏi ai đồng ý vạch một chương trình rút quân dần có
ngày giờ nhất định chỉ có 40 phiếu thuận, 58 phiếu chống. Về phía quần
chúng, thăm dò của CNN/USA Today/Gallup trong tuần lễ từ 14 đến 18 tháng 11 cho
thấy trong 100 người Mỹ chỉ có 19 người đồng ý việc rút quân tức khắc. Quốc hội
và quần chúng dù biết 
Cách tốt nhất để bảo vệ quốc gia là hai đảng cần chấm dứt cuộc
tranh luận đúng sai, ngồi lại để cùng tìm một giải pháp ổn thỏa để rút quân dần. Nếu hai đảng Cộng Hòa và Dân
chủ bày tỏ được sự quyết tâm này một giải pháp thương thuyết giữa những người
Iraq thân và chống Hoa Kỳ có thể thành hình và Hoa Kỳ có thể rút lui một cách
an toàn. Khi người Mỹ chứng tỏ đoàn kết và quyết tâm không một lực lượng nào trên
thế giới có đủ can đảm thách thức Hoa Kỳ. Nước Mỹ chỉ yếu và thua trận khi đảng
phái và quần chúng chia rẽ mà thôi.
Lúc này hơn
lúc nào hết các đảng phái chính trị và dân chúng Hoa Kỳ cần đoàn kết với nhau
trên sự nhận chân rằng đã có sự sai lầm, nhưng Hoa Kỳ chỉ có thể điều chỉnh sự
sai lầm này trong danh dự, chứ không thể điều chỉnh bằng sự rút quân bằng mọi
giá.   
Có thể trước
khi giải quyết được vấn đề 
Trong suốt hậu
bán thế kỷ 20 trên thế giới người ta có thể yêu hay ghét Hoa Kỳ, nhưng Hoa Kỳ vẫn
là ngọn hải đăng ngời sáng về tự do, dân chủ và nhân quyền. Khi một lãnh tụ của
Hoa Kỳ bất cứ nơi đâu nói đến dân chủ và nhân quyền người ta - bạn cũng như thù
- tin đó là những lời nói phát xuất từ một lý tưởng đích thực và đáng tin. Qua
cuộc chiến Iraq, với những hình ảnh tù nhân tại Abu Ghraib, với hệ thống nhà tù
bí mật do cơ quan tình báo CIA quản lý tại một số nước Đông âu, với bom lửa tại
Fallujah, thế giới bỗng trở nên nghi ngờ sự thành thật của Hoa Kỳ về những quan
niệm trên, và đó là tổn thất và mất mát lớn nhất không những cho Hoa Kỳ mà cho
cả nhân loại. 
Hoa Kỳ cần
giải quyết cuộc chiến 
Trần Bình 
| Trần Bình Nam | http://www.tranbinhnam.com |