Putin!
Ông là ai?
Trần Bình 
Từ năm 2000 sau khi ông Valadimir Putin trở thành tổng thống Liên
bang Nga, thế giới trông chờ một Liên bang Nga nhanh chóng hội nhập vào cộng đồng
thế giới. Sau 10 năm dưới Boris Yeltsin, Liên bang Nga đã đi vào con đường đa
nguyên chính trị và kinh tế thị trường. Có một số khó khăn vì
sự mở cửa cho kinh tế thị trường thiếu kế hoạch tạo nên sự mất thăng bằng trong
sinh hoạt kinh tế quốc gia, và người ta chờ đợi ông tổng thống trẻ tuổi Putin sẽ
dần dần điều chỉnh. 
            Một vài chính sách
của tổng thống Putin có mang lại sự lo âu như cuộc đàn áp thô bạo cuộc đấu
tranh giành quyền tự trị của Chechnya, việc giới hạn tự do báo chí trong nước,
việc bắt giữ nhà tài phiệt Khodorkovsky, việc can thiệp vào nội bộ của Ukraine…
Tuy nhiên thế giới Tây phương vẫn hy vọng rằng đó là những điều bất đắc dĩ tổng
thống Putin phải làm để bảo tồn sự toàn vẹn lãnh thổ, kiểm soát sự tự do quá trớn
và thu hồi lại cho quốc gia những gì của quốc gia đã lọt vào túi riêng trong thời
gian mở cửa thiếu luật lệ.
            Nhưng càng chờ đợi
càng  thất vọng.
Mấy tháng trước đây khi nghe tổng thống Putin tuyên bố: “Sự sụp đổ của Liên bang Xô viết là tai họa địa
lý chính trị lớn nhất của thế kỷ 20”, người ta thấy cái chóp của tảng băng độc tài bắt đầu ló dạng.
Trong tất cả những biến cố của thế kỷ 20, sự dẹp
bỏ chế độ cộng sản tại Liên bang Xô viết, cất bỏ bức màn sắt, giải phóng Đông Âu
là điều tốt  đẹp
nhất của thế kỷ. Biến cố đó khai thông con đường tự do dân chủ và nhân quyền trên
toàn thế giới, và là một món quà lớn của thế kỷ ông Mikhail Grobachev dâng hiến
cho thế giới và đất nước của ông. Thế nhưng ông Putin đã phủ
nhận hành động tốt đẹp đó. Nó cho chúng ta một dữ kiện độc đáo về tư duy
thiếu lành mạnh của tổng thống Putin, và từ đó một bức tranh về con người ông. 
            Thủ đoạn của tổng
thống Putin trong việc bắt giữ và truy tố nhà tài phiệt Khodorkovsky trong tháng
10 năm 2003 càng ngày càng hiện rõ. Ông Putin đã đưa ông Khodorkovsky
ra tòa về tội trốn thuế, biển thủ, hối lộ và điều khiển một tổ chức tội phạm.
Tòa án đang xử ông. Ông Khodorkovsky xuất thân từ một
gia đình trung lưu, có học, năng động và nhiều sáng kiến, tham gia phong trào
thanh niên cộng sản thời Gorbachev, và ông đã biết nắm lấy cơ hội kinh tế thị
trường trong thập niên 1990 và trở thành một nhà triệu phú, một oligarchy của Liên bang Nga thời hậu cộng
sản. Ông Khodorkovsky sở hữu hãng dầu lửa Yukov là hãng dầu lớn nhất Liên bang
Nga, kiểm soát một phần truyền thông và khai thác tối đa sinh hoạt dân chủ tại
nghị trường để bảo vệ quyền lợi của mình. Ông trở thành cái gai của tổng thống Putin
khi ông Putin nghi ông Khodorkovsky có ý định tranh cử  tổng thống năm 2004. Và ông Putin đã dùng
mọi quyền lực ông có trong tay để truy tố và hủy diệt ông
Khodorkovsky. Công tố viện Nga đã dùng mọi đòn phép tư pháp để
làm cho công ti dầu lửa trở lại nằm dưới sự kiểm soát của chính phủ và ông Khodorkovsky
phá sản. 
Tại một tòa án nhỏ của quận Meshchansky tại Mạc Tư
 Khoa xử ông Khodorkovsky tuy cũng có
quan tòa, có công tố, có luật sư bào chữa, nhưng hết sức buồn tẻ. Trong khi công
tố đọc cáo trạng quan tòa ngồi như ngủ làm cho các quan sát viên nhớ lại cảnh các
phiên tòa “cho có lệ” (show trial) thời Stalin với tổ chức mật vụ trong tay của các hung thần Nicolai Ezhov và Lavrenti Beria. 
Đành rằng công tố không bịa ra
tất cả tội lỗi của ông Khodorkovsky. Ông ta đã phạm một số sơ hở để
cho ông Putin khai thác. Nhưng Putin thừa hiểu rằng lỗi không phải hoàn toàn
do ông Khodorkovsky mà do cơ hội và những lỗ hổng của luật pháp dưới thời mở rộng
cửa của Boris Yeltsin. Nếu được bảo vệ bởi luật pháp công
minh thì sau khi trả giá những quá đáng của mình ông Khodorkovsky còn có nhiều
khả năng đóng góp cho quốc gia và không làm cho những người Nga có khả năng cũng
như các nhà đầu tư nước ngoài sợ hãi. Việc truy tố và với một bản án nặng chờ đợi ông Khodorkovsky có thể sẽ ảnh hưởng không
nhỏ đến sự phát triển kinh tế nước Nga. Người Nga sẽ nhớ lại thời đại công an
trị của Nga Hoàng và nhất là dưới thời đại Stalin mà dân chúng thường truyền khẩu
rằng nguyên tắc cai trị nước Nga là: “hãy chỉ cho tôi bất
cứ một người nào tôi sẽ viết một bản án có chữ ký của người đó”.
            Một
quốc gia muốn vươn lên cần nhìn lại lịch sử, ưu điểm để học, khuyết điểm để tránh
và cần can đảm tháo gỡ xiềng xích tinh thần. Nam Phi đã công khai kết án
chính sách apartheid, Đức với việc
giết người Do Thái, Nhật với việc bạo tàn khi xâm lăng
Trung quốc, và ít nhất như Trung quốc đối với các lỗi lầm của Mao Trạch Đông trong
cuộc Cách Mạng Văn Hóa. Liên bang Nga trái lại chưa một lần ghi nhận khuyết điểm
của thời đại Stalin. Tháng Năm qua Liên bang Nga đã tổ chức lễ kỷ niệm 60 năm
thắng Đức quốc xã một cách rầm rộ tốn kém để nhắc lại công trạng của Liên bang
Nga chiến thắng Đức quốc xã, một sự chiến thắng Liên bang Nga đã trả giá bằng
27 triệu quân và dân. Nhưng Liên bang Nga đã làm ngơ
trước những quá đáng của Stalin. 
Putin chưa làm và sẽ không bao
giờ làm vì qua quá trình đào tạo Putin không phải là một người dân chủ, ông ta
là một sản phẩm của độc tài. Có thể ông ta sẽ thành công làm cho Liên bang Nga được nể sợ hơn
nhưng cái giá nhân dân Liên bang Nga phải trả sẽ không nhỏ.
Ông Donald Rayfield trong phần kết luận cuốn sách
Stalin and his Hangmen của ông, đã
viết: 
             “Liên
bang Xô viết chưa ra khỏi cơn bệnh tâm thần vì chưa nhìn nhận lỗi lầm quá khứ.
Khruchev tố cáo tội ác của Stalin cốt để củng cố quyền hành, vì bàn tay ông cũng từng nhuốm máu. Trong quan
niệm của Khruchev và Brezhnev những người Trotskyists bị Stalin giết là phải.
Những kẻ sống sót các trại tập trung Gulag cũng như thân nhân của những người bị
tàn sát bởi Stalin chưa bao giờ được  bồi thường xứng đáng ngoài một bằng ghi
nhận và một tháng lương. Khi các sử gia hay các nhà văn Nga đào sâu vào các tội
ác của Stalin lập tức chính quyền thắng lại và dân chúng được khuyến cáo chớ
quên công lao của Lenin và một số chính sách đúng đắn
của Stalin. Dưới thời đại 
perestroika của Gorbachev các sử gia phanh phui hồ sơ mật và phơi
bài bày các mồ chôn tập thể của thời Stalin, thì cơ quan FSB (hậu thân của KGB)
tìm cách ngăn cản và sau cùng cấm đoán vì lý do an ninh quốc gia.
            Một điều kỳ lạ là dân chúng Nga vẫn còn tin rằng những
quá đáng của Stalin là do hai bàn tay khát máu Ezov và Beria, và rằng nhiệm vụ
của công an mật vụ là bảo vệ an ninh quốc gia. Truyền thông, báo chí và nền
giáo dục của Liên bang Nga không hề có một nỗ lực nào để cho dân Nga biết đó
không phải là sự thật. Nạn nhân của Stalin vẫn âm thầm đau khổ, trong khi những
tay đồ tể được an hưởng tuổi già với trợ cấp phong phú
và thỉnh thoảng mang huy chương đầy ngực vênh vang xuất hiện trước công chúng!
            Vào năm 2004, Liên bang Nga đang được cai
trị bởi một trong những nhân viên mật vụ đó (tên ông ta là Vladimir Putin.) Quá trình đào tạo của ông ta không khác gì Ezov và Beria. Số
tù chính trị tại Liên bang Nga lúc này chỉ còn hằng trăm thay vì hằng trăm
nghìn như thời đại trước và cơ quan an ninh FSB của Putin không còn phóng tay muốn
làm gì thì làm do ảnh hưởng của toàn cầu hóa, nhưng họ vẫn liên kết với những
thành phần bất hảo trong nước nắm mọi tài nguyên và quyền lợi của quốc gia, và vẫn
còn khả năng bắt giết đàn áp, bỏ tù những công dân lương thiện dám chống lại họ
một cách kín đáo. Với thời đại tin học và kinh tế hóa toàn cầu Validimir Putin
không có thể bắt giết hay bỏ tù hằng triệu nông dân lương thiện hoặc đàn áp
tầng lớp trí thức trong nước như thời đại Stalin nhưng sự đàn áp thô bạo vẫn
còn tồn tại tại Liên bang Nga. 
            Nhân dân Liên bang Nga quá bận tâm với cuộc sống và nghĩ rằng
sống sót được sau thời đại Stalin là một phép mầu nên không còn ý chí để đòi
hỏi nhà cầm quyền phải tôn trọng dân chủ cũng như nghĩ rằng có thể dùng phiếu
để bầu những người tử tế vào chức vụ lãnh đạo.
            Quá khứ đang được dấu kín sau các bức tường
của các kho lưu trữ hồ sơ, mà các cánh cửa càng ngày càng khép kín. Các
tài liệu sử cho con em học không có một dòng chữ nói về tội ác của Stalin. Làm sao chúng biết được?”
            Ông Donald
Rayfield kết luận: “Chừng nào dân chúng
Nga chưa biết những tội lỗi quá khứ của những nhà lãnh đạo của mình, chừng nào
cộng đồng thế giới chưa áp lực được Liên bang Nga phơi bày sự thật, ngày đó Liên
bang Nga còn là một quốc gia bệnh hoạn, vẫn còn bị những hình ảnh quỷ quái hung
bạo của Stalin và tập đoàn sát nhân của ông ta ám ảnh. Và nếu
chúng được sống lại thì không phải là điều đáng ngạc nhiên.”
Trần Bình 
Tài liệu tham khảo:
1.    
“Stalin and his Hangmen” by Donald Rayfield, published
by Random House, 
2.  
“The Khodorkovsky case”, The Economist, 
| Trần Bình  | http://www.vnet.org/tbn |