Trận
Chiến Trước Mắt
(The 
The Economist,  
Trần Bình 
Trận chiến trước mắt sẽ là một trận chiến dài của
nước Mỹ, mang lại nhiều âu lo và căng thẳng với đồng minh và với nhiều nước
khác. Sẽ có nhiều tổn thất nhân mạng, lính cũng như thường dân. Sẽ rất khó xác định mục tiêu của trận chiến là gì và lúc nào thì
đạt được. Sẽ có nhiều rủi ro không lường trước giữa
các lực lượng trực tiếp chạm trán nhau, và gián tiếp giữa các chính phủ liên
hệ. Nhưng trận chiến tổng thống Bush và các phụ tá của
ông đang chuẩn bị là một trận chiến không tránh được. Hoa
Kỳ phải đánh và phải thắng. 
Nhiều người lo sợ cuộc chiến trước mắt. Một số người đưa ra những lý
do thiếu vững chắc và có tính cách xúc phạm để biện minh lập trường chống chiến
tranh của họ, đặc biệt là những người cho rằng chính Hoa Kỳ là nguyên nhân của
cuộc tấn công khủng bố tại New York và Washington D.C. Nhưng cũng có những
người đưa ra những lý do đứng đắn. Họ cho rằng trả thù là tự hạ mình ngang hàng
với kẻ khủng bố, và nếu đánh sẽ thêm người vô tội tại 
Nhưng sự thật đáng buồn trong quan hệ con người với con người là
không thể có hòa bình nếu không đấu tranh để dành lấy. Không làm gì hết tai hại hơn làm, dù biết làm cũng có sự hiểm nguy của nó. Hoa Kỳ không nên hành động vội vàng nhưng đừng tỏ ra ngại chiến
tranh. Không hành động là gián tiếp khuyến khích quân
khủng bố rằng chúng có thể đánh giết ai trên thế giới cũng được mà không bị
trừng phạt, vì nếu Hoa Kỳ còn không dám đánh trả thì ai có khả năng đánh trả.
Và rồi quân khủng bố sẽ không ngần ngại dùng bom vi
trùng, bom hóa học hay vũ khí nguyên tử. Không có gì bảo đảm
bọn đầu não hoạch định cuộc tấn công vừa qua tại 
Đừng cho rằng khủng bố là một hành động
"thiếu lý trí." Chúng ta thường cho những cuộc khủng bố cảm tử là "thiếu lý
trí", nhưng không hẳn vậy: khủng bố là một hành động có tính toán dùng bạo
lực để đạt một mục tiêu. Khủng bố để trả thù những gì Hoa Kỳ đã làm trong quá
khứ là một phần, nhưng còn cao hơn nữa, như nhắm làm xáo trộn tại Hoa kỳ và đảo
lộn trật tự trên thế giới. Cụ thể hơn là đảo lộn trật tự tại
Trung Đông và Trung Á nhằm áp lực người Mỹ và Do Thái bỏ những vùng đất trên để
chúng lật đổ các chính quyền hợp pháp trong vùng. 
Đó là một mối nguy to lớn. Trận chiến
tranh không tránh được trước mắt sẽ làm cho Trung Đông và Trung Á mất ổn định
như ý kẻ khủng bố muốn. Đánh bại một kẻ thù tại đó có
thể tạo ra nhiều kẻ thù khác. Đa số các chính quyền
tại Trung Đông đều bị áp lực của quần chúng vốn bất mãn với chính quyền và của
những nhóm chủ trương bạo lực. Những thành phần này sẽ
khai thác ngay cơ hội nếu chính quyền không biện minh được tại sao phải ủng hộ
Hoa kỳ hoặc ủng hộ Hoa Kỳ mà Hoa kỳ không thắng. Nhất là đối với 
Dù vậy Hoa Kỳ phải đánh. Câu hỏi là
đánh như thế nào? Đánh để  tìm bắt hay hủy diệt một hệ thống
khủng bố một phần trốn trong hang đá hay núi cao hiểm trở tại 
Đánh đòi hỏi bốn điều. Thứ nhất là
hạ quyết tâm. Bọn khủng bố tính toán rằng một quốc gia dân chủ thường
thiếu quyết tâm, rằng sự ủng hộ hiện nay của nhân dân Hoa kỳ đối với quân đội
sẽ suy mòn khi họ thấy những bao nylon mang xác về, và đồng minh Âu châu của
Hoa Kỳ sẽ nói nhiều hơn làm. Nhưng bọn khủng bố lầm. Người Mỹ đã chết và chiến tranh đã đến đất Mỹ, nhân dân Mỹ sẽ có quyết
tâm. Sự biểu lộ lòng yêu nước của nhân dân Mỹ sau trận
khủng bố không có tính chất hiếu chiến như một số người thiên tả ở Âu châu
nghĩ. Người Mỹ buồn sâu sắc nhưng cương quyết hành
động. Có thể một vài nước ở Âu châu sẽ không hăng hái khi phải nhập cuộc.
Nhưng không giúp người Mỹ hay không chiến đấu bên cạnh người Mỹ lúc này là ngu xuẩn. Nó khuyến khích khủng bố và trong tương lai khi Âu
châu lâm nguy Hoa kỳ không còn bụng dạ nào dang tay nâng  đỡ. 
Thứ hai là biết chọn ưu tiên. Tổng thống
Bush nói rằng những tên khủng bố và những nước giúp đỡ và nuôi dưỡng chúng là
kẻ thù của Hoa Kỳ. Nhưng mặt trận càng rộng càng khó thành công. Tướng ngoài biên không muốn đánh nhiều mặt trận trong cùng một lúc.
Tổng thống Bush phải chọn lựa ưu tiên, có thể đánh Osama bin Laden
và tổ chức của ông ta trước khi nới rộng mặt trận. 
Thứ ba là kiên nhẫn. Cuộc đấu
tranh này không dễ dàng kết thúc, và không phải chỉ sức mạnh quân sự là đủ.
Hoa Kỳ cần quân đội của đồng minh trong khối  NATO, nhưng cũng cần sự hợp tác dưới
nhiều hình thức khác của các nước Hồi giáo chung quanh 
Sau cùng và quan trọng hơn cả là tình báo. Cần có
thông tin đầy đủ, và biết xử dụng thông tin một cách thông minh. Đối với đồng minh tại chỗ Hoa kỳ cần điệp vụ và tin tức. Để
đánh những tên khủng bố đang ẩn núp tại 
 Cuộc tấn công có thể khởi
đầu bằng oanh tạc nhưng việc thanh toán sẽ do các lực lượng đặc biệt xuất phát
từ nhiều căn cứ khác nhau. Sẽ không có mặt trận lớn như trận
đánh 
 Cái chết của hơn 5000 người
ngày 11 tháng 9 chứng tỏ rằng Hoa Kỳ vẫn có thể bị đánh nếu kẻ thù quyết tâm dù
an ninh nội địa được tổ chức chặc chẽ như thế nào. Cái giá của tự do, như
Thomas Jefferson đã nói hai thế kỷ trước, là sự cảnh giác, luôn luôn cảnh giác.
(Oct. 2001)
  
| Trần Bình Nam | http://www.vnet.org/tbn |