Thể
Thao Quốc Tế Bình Dân:
World
Cup 2006
Trần Bình 
Cứ bốn năm hội
túc cầu quốc tế gọi tắc là FIFA (tiếng Pháp: Fédération Internationale de Football
Association ) tổ chức tranh tài quốc tế một lần, vào mùa
hè. Năm nay, 2006, World Cup được tổ chức tại Đức, và các cuộc tranh tài diễn
ra trên các sân cỏ rải rác khắp nước Đức từ ngày 9 tháng 6 và sẽ kết thúc bằng
trận chung kết tại sân vận động quốc gia Bá Linh ngày 9 tháng 7. Năm nay Đức không có nhiều hy vọng chiếm giải. Nhưng hình như
có một ngẫu nhiên kỳ lạ là năm nào Đức chiếm giải vô địch là có một biến cố
quan trọng đối với Đức. Năm 1954 chung kết Tây Đức thắng Hung Gia Lợi 3-2 là năm
đánh dấu sự vượt trội của nền kinh tế Tây Đức chín năm sau khi thua trận Thế giới
đại chiến. Năm 1974 World Cup tổ chức tại Đức, chung kết Tây Đức thắng Hòa Lan
2-1 là năm Tây Đức chững chạc trở thành một cường quốc trên thế giới, và năm
1990 khi Tây Đức vào chung kết thắng Á Căn Đình (Argentina) 1-0 là năm nước Đức
thống nhất mà không đổ máu.
Nhưng World
Cup không phải là dịp vui của riêng của nước Đức, của Âu châu,  của Nam Mỹ và một số nước Á châu mà là một dịp
vui gần như toàn cả thế giới, ngoại trừ tại Hoa Kỳ. Nơi đây dân chúng xem túc cầu
(gọi là soccer) là một bộ môn thể
thao đặc biệt. Danh từ football cả thế
giới dùng để gọi túc cầu thì người Mỹ dành cho một trò thể thao dùng một quả bóng
hình bầu dục chơi chính yếu bằng tay và xô đẩy bằng thân,
luật chơi phức tạp và được xem như môn thể thao quốc gia. Ở Việt 
Về thể thao
quốc tế, ngoài World Cup dành cho phái nam, có World Cup dành cho phái nữ bắt đầu
tranh tài từ năm 1991, bốn năm một lần. World Cup nữ tới sẽ được
tổ chức năm 2007 tại Trung quốc. Và quan trọng hơn cả
là Thế vận hội mùa hè và Thế vận hội mùa đông cũng tổ chức bốn năm một lần.
Thế vận hội mùa đông tuy gọi là Thế vận hội nhưng chưa phải là một cuộc tranh tài
quốc tế, vì chỉ tranh tài các môn thể thao trên tuyết và do đó chỉ những nước có
tuyết mới có lực sĩ tham dự, và do đó vào mùa Thế vận hội mùa đông thế giới không
mấy xôn xao, và thú vui đó thường dành cho dân những nước có lực sĩ tham dự.
Thế vận hội mùa hè qui mô hơn. Nước nào có đủ điều kiện về
tài năng đều được tham dự, và hằng 4 năm (Thế vận hội tới sẽ được tổ chức năm
2008 tại Trung quốc) dân chúng trên thế giới khá xôn xao và nao nức vào lúc đang
có các cuộc tranh tài. Nhưng Thế vận hội mùa hè nhuốm đậm màu
sắc chính trị quốc tế. Trong thời kỳ còn chiến tranh lạnh,
Thế vận hội mùa hè là dịp để Hoa Kỳ và Liên bang xô viết bày tỏ sức mạnh và
trong nhiều thập niên hai nước này chia nhau huy chương. Tổng số huy chương (vàng, bạc, đồng) là dấu hiệu sức mạnh và uy tín
của mỗi nước. Trước đó, trong Thế vận hội 1936 tổ chức tại Đức, Hitler đã
muốn dùng Thế vận hội để chứng tỏ tính ưu việt của dòng máu Đức. Hitler đã chứng
minh được một điều uy tín nước Đức đang lên bằng cách chiếm một tổng số huy chương
cao nhất, nhưng lực sĩ da den Hoa kỳ Jessy Owens chiếm 4 huy chương vàng 100 mét,
200 mét, 400 mét tiếp sức và nhảy xa đã làm Hitler thất vọng. Vào lúc đó người da mầu còn bị kỳ thị tại Âu châu.
Cho đến hôm nay Thế vận hội mùa hè vẫn là nơi để các quốc gia –
qua các lực sĩ - chứng tỏ khả năng của quốc gia mình trên thế giới. Sau khi Liên bang xô viết
sụp đổ, người ta không ngạc nhiên khi thấy Liên bang Nga (hậu thân của Liên
bang xô viết) không thu lượm được nhiều huy chương như
trước. Trong khi đó các nước đang lên như Nhật Bản, Nam Hàn, Trung quốc càng ngày
càng có nhiều huy chương theo vị thế kinh tế của mình.
Thế vận hội mùa hè sắp tới vào năm 2008 người ta chờ đợi đó là nơi tranh tài của
Hoa Kỳ và Trung quốc, hai quốc gia có nhiều triển vọng là hai lực lượng quốc tế
chạy đua với nhau để tranh giành thế lãnh đạo thế giới trong thế kỷ 21.
World Cup trái
lại không phản ánh sức mạnh của mỗi nước (ngoại trừ  Tây Đức trước khi thống nhất năm 1990).
Ba Tây (
Không kể tại
World Cup, luật chơi và cầu thủ bị ràng buộc bởi những quy tắc
 quốc tế ấn định bởi FIFA, gốc túc
cầu vốn là một môn thể thao bình dân, chỉ cần đôi chân với một quả bóng da, và
một sân đất hay sân cỏ, có thể chơi ở đâu, trong bất cứ mùa nào và chơi bao nhiêu
người. Tài ba của người chơi nằm ở nơi sự khéo léo của đôi chân và môn thể thao
đơn giản này luyện thể chất con người một cách hoàn hảo từ đôi chân đến đôi mắt,
cái đầu và một sự phối hợp chính xác giữa mọi giác quan của người chơi. Không kể
tại Âu châu có sân banh ở thôn quê, tại Nam Mỹ, Phi châu, Á châu và nhất là tại
Việt Nam chỉ có sân đá bóng tại các trường Trung học, còn ở thôn quê chỉ có ruộng
lúa sau khi cắt lúa xong hay các bãi cỏ bên đồi hay bìa rừng làm sân đá bóng. Bình dân như vậy cho nên bóng đá được hâm mộ khắp thế giới và vào mùa
World Cup sinh hoạt của mọi tầng lớp người dân trên thế giới bị xáo trộn.
Trong mùa World Cup năm nay người ta ước lượng có 5 tỉ người trên thế giới xem các
trận đấu qua màn ảnh truyền hình. 
Năm nay World
Cup đấu ở Đức, mỗi ngày có hai, ba hay bốn trận đấu (trừ những ngày cuối cùng của
vòng bán kết và chung kết mỗi ngày một trận) các trận đấu khoảng từ 3 giờ chiều
đến 11 giờ tối giờ địa phương nên tại Việt nam các trận đấu diễn ra từ 8 giờ tối
đến 4 giờ sáng hôm sau, và người ta chờ đợi hàng triệu người sẽ chống mắt xem dù
hôm sau bỏ công ăn việc làm hoặc vừa làm việc vừa ngáp lên ngáp xuống. 
Mê bóng đá kéo
theo mê cá độ. Có cá độ xem các trận
đấu mới hưởng hết cái mê li của nó. Và cá độ dù đa số
các nước trên thế giới đều có luật cấm (trong đó có Việt 
Hoa Kỳ  là quốc gia khá hờ
hững đối với túc cầu mặc dù Hoa Kỳ chính thức được FIFA chấp nhận làm hội viên từ
năm 1914. Hoa Kỳ từng tham dự nhiều World Cup nhưng không ai tin Hoa Kỳ có thể lọt
vào vòng chung kết. Năm nay Hoa Kỳ đưa một đoàn 23 cầu
thủ tham dự World Cup, nhưng mới vào vòng loại Hoa Kỳ gặp đội thủ Cộng hòa Tiệp
hôm 12 tháng 6 đã thua đậm 3-0. 
Người dân Mỹ chưa thấy ham thích túc cầu mà họ còn xem là một môn
thể thao dành cho phụ nữ. Trong dịp World Cup năm 2002 có 3.9 triệu người Mỹ xem trận túc
cầu chung kết, trong khi mỗi năm thường có trên 80 hay 90 triệu người Mỹ xem trận
chung kết Superbowl, tức trận chung kết quốc gia môn thể thao banh bầu dục. Một
điều lạ là với bao nhiêu cố gắng Liên đoàn
Football Quốc gia Hoa Kỳ (National Football League) vẫn không làm cho thế
giới thích chơi môn thể thao với banh bầu dục của Mỹ, trong khi đó ảnh hưởng văn
hóa Mỹ âm thầm ảnh hưởng đến đời sống các nước Âu và Á châu. Valentine’s Day,
ngày lễ Mẹ (Mother’s Day), ngày lễ Cha (Father’s Day), Halloween không còn là
những danh từ xa lạ trên thế giới trong khi chưa thấy nơi nào ngoài lục địa Hoa
Kỳ tổ chức chơi banh bầu dục một cách quy mô. Có thể phản ứng
kiêng kị của thế giới bình dân đối banh bầu dục Hoa Kỳ cũng là nguyên nhân Hoa
Kỳ kiêng kị túc cầu. Ai sinh ra và lớn lên ở Hoa Kỳ đều
thuộc lòng luật chơi Soft Ball và Football Mỹ. Còn túc cầu là gì? Thanh niên Mỹ tại các đại học Mỹ tự hỏi. Nếu không phải là một
thứ thể thao để dành cho những thành phần di dân Nam Mỹ và Á châu và  một số dân chính gốc
Hoa Kỳ lập dị. 
Người dân Âu
châu cho rằng với tính tình cá biệt theo cách riêng, nhưng bản chất vốn đơn giản
nên người Mỹ không thể chơi một trò chơi mỹ thuật như túc cầu, và đó cũng là cách
người Mỹ duy trì tính cá biệt của mình. Nhưng vào dịp World Cup lúc cả thế giới
đang hồ hởi với trò chơi đơn giản trên sân cỏ có lẽ là thời điểm tốt nhất để
Hoa Kỳ tìm cách hội nhập với thế giới khi mà những giá trị Hoa Kỳ đại diện đang
bị lu mờ do những sự việc xảy ra ngoài ý muốn do cuộc chiến tranh chống khủng bố
mang lại. Hội nhập với thế giới trên sân cỏ Hoa Kỳ sẽ có thêm
đồng minh nơi những người dân chân chất từ các góc nẻo xa xôi của thế giới từ địa
đầu Trung quốc cho đến tận cực nam của nước Á Căn Đình. 
Nhà dìu dắc
túc cầu Đức Jurgen Klinsmann, một người có trọng trách trả lại vị trí xứng đáng
của Đức trên vòm trời túc cầu quốc tế (bị lu mờ trong 16 năm qua) đã sang Hoa Kỳ
làm ăn và tuyển mộ các huấn luyện viên tài giỏi cho Đức. Ông Klinsmann bị giới
lãnh đạo túc cầu Đức chỉ trích đi “tìm tóc trên đầu thầy tu” nhưng có thể ông
Klinsmann muốn tạo điều kiện cho Hoa Kỳ hội nhập với làng túc cầu thế giới.
Quả tim của cả thế giới bình dân đang đập theo nhịp của những trái
banh da dội trên các sân cỏ tại Đức. Nếu có thêm 293 triệu người Mỹ cùng xem, cùng
vui, cùng vỗ tay tán thưởng có lẽ thế giới sẽ có một không khí thông cảm nhau hơn.
Biết đâu đây là một trong những nẻo đường kiến tạo hòa bình thế
giới./.
Trần Bình 
Tài liệu tham khảo:
1.     “Sport and
Politics”, the Economist 
2.     “Football’s
odd man out”, the Economist 
3.     “
4.     AFP, 
5.     Britanica
Almanac 2006, Soccer.
  
| Trần Bình Nam | http://www.tranbinhnam.com |