As Time Goes By
by
Reeve Lindgergh – Reader’s Digest May 2008
Trần
Bình Nam chuyển ngữ
Tuổi Về Chiều
Đêm trước ngày sinh nhật thứ 8 Lizzy, cô con gái
cưng của tôi, nằm trên giường khóc. Lizzy nức nở: “Con không muốn 8 tuổi, con muốn
mãi là 7 tuổi thôi!” Tôi dỗ Lizzy mẹ yêu con lắm, và ngày mai con sẽ có một
ngày sinh nhật tuyệt vời. Lizzy dịu cơn khóc ngủ một giấc ngon lành.
Tôi hiểu Lizzy lo sợ mông lung với ý nghĩ lớn lên
rồi sao, mặc dù chưa lớn lắm. Hồi còn nhỏ tôi ước ao chóng lớn để có quyền làm
việc này việc nọ, nhưng trong thâm tâm vẫn thầm mong chẳng có gì thay đổi. Nói
cách khác tôi không muốn trở thành một người lớn .
Tôi không nhớ tôi có ao ước cứ mãi 7 tuổi như Lizzy
không, nhưng tôi nhớ tôi muốn cứ là con nít ở tuổi 12. Tôi bỗng sợ trở thành
một cô gái 13 tuổi, trưởng thành và phải cạnh tranh. Tôi sẽ là một “teenager”,
không còn được tung tăng ngoài trời, leo trèo nghịch phá. Hằng ngày tôi phải
chải tóc, đánh sáp lên môi và ôm điện thoại trả lời các bạn trai. Ngực tôi căng
nở, tôi phải dùng nịt vú. Bọn con trai nghịch phá có thể thấy dây nịt hiện ra
dưới lớp áo của tôi và chụp kéo để cùng cười với nhau nơi hành lang nhà trường.
Tôi đã thấy cảnh tượng đó, và tôi sợ.
Tôi không muốn trở thành cô gái 13.
Khi bạn còn nhỏ, ai lớn tuổi hơn đều là kẻ trưởng
thành. Năm 24 tuổi tôi dạy lớp 2 tại Readsboro, Vermont. Một cậu học trò nhỏ -
Shawn- hỏi tôi có con không? Tôi trả lời không có. Shawn thơ ngây hỏi: “Vậy các
con cô lớn và đi ở chỗ khác rồi sao?” Trong mắt Shawn tôi già lắm rồi.
Đúng là tôi chưa già, và đời sống tôi còn dài. Nhưng
vào năm 26 tuổi tôi phảng phất thấy mình già như đã 30. Năm tôi 39 tuổi Jack
Benny khen tôi sao trẻ mãi không già! Năm 45 tôi ngạc nhiên tự hỏi mình đã 45
rồi sao, ngày nào mới 12 thôi mà! Ngày sinh nhật 50 tuổi tôi vui vẻ thổi 50
ngọn đèn cầy nhỏ, nhưng trong lòng cảm thấy vị mặn của thời gian.
Năm nay tôi 60. Nhìn vào gương chưa thấy con số 60
trên khuôn mặt, nhưng suy tư của tôi có chiều thay đổi. Sự biến chuyển trong cơ
thể vào tuổi 60 làm tôi chú ý và kinh ngạc, pha lẫn khó chịu và lo lắng, nhưng
đằm hơn, không dằn vặt như lúc tôi còn trẻ. Nhiều lúc tôi buồn cười thấy trong
một ngày biết bao lần quên không biết kính đeo mắt để đâu, và thay vì nghĩ đến
sự sống bị thời gian đe dọa của mình tôi cảm thấy buồn khi nhớ đến bà con và
bạn bè thân thiết đã ra đi .
Tôi không luyến tiếc tuổi xuân bằng nhớ chị Anne của
tôi. Ước gì chị còn sống. Chị sẽ làm cho ý niệm già và chết trở nên xa xôi. Chị
có thể than những nếp nhăn trên mặt, than có lúc không biết mình đang làm gì và
than mắt cận thị, với cách thức hài hước và lạc quan của chị. Chị em chúng tôi
chắc hẵn sẽ nói chuyện với nhau hằng giờ mỗi ngày trên điện thoại về những
chuyện lẩm cẩm như hay quên, da nhăn, mắt kém như chúng tôi từng nói chuyện về
con cái và về mấy con chó trung thành của chúng tôi .
Chị Anne chết vì bệnh ung thư đã bao năm mà tôi vẫn
nhớ thương như khi chị ấy mới qua đời. Tôi không lo nghĩ lắm đến chuyện tôi
già, và tôi ước rằng chị Anne cũng từng không lo nghĩ đến già và chết như vậy.
Có thể có những lý do khác làm cho con người chín chắn hơn khi về già, nhưng
đối với tôi thì có thể tôi tha nhân và nhìn đời một cách thực tế.
Một hôm tôi lái xe đến thăm con gái đang có chuyện
buồn phiền và căng thẳng. Một chiếc xe tải chạy nhanh xuýt húc vào xe tôi. Tôi
lách xe ra khỏi lề đường hoàn hồn nhìn chiếc xe tải chạy vù qua trước mắt. Ý
nghĩ đầu tiên của tôi không là : “Lạy Chúa, tôi còn sống sót.” mà tôi nghĩ đến
con gái tôi: “Cẩn thận một chút ông tài xế ơi. Trong hoàn cảnh này con gái tôi
làm sao chịu đựng nổi khi được tin mẹ chết”. Cảm xúc của tôi không còn hướng về
mình. Sau khi hoàn hồn tôi vui thấy mình đã cảm xúc như vậy.
Tôi không biết tôi có còn lạc quan khi già hơn
không. Nhưng tôi biết câu trả lời của một câu hỏi tôi thường hỏi chính tôi khi
tôi 30 tuổi, 40 tuổi và 50 tuổi: Mình già vậy rồi sao?
Tôi là người may mắn vì tôi không sợ già. Già tốt
hơn là không già như Maya Angelou đã nói: “Điều tôi học được về tuổi già khi
lưng mỏi, chân chồn là muốn gì thì làm đi vì không còn nhiều thì giờ nữa.”
Tôi chờ đợi tuổi 60 như khi tôi chờ đợi tuổi 30, 40
hay 50. Cái cảm giác của tôi chẳng khác gì khi tôi chợt thấy cái đồng hồ nơi
chiếc xe mới của tôi chỉ 999 dặm, và từng giờ một nhích dần đến số 1000. Tôi
biết cái đồng hồ của cơ thể tôi cũng dần nhích tới trước và một lúc nào đó sẽ
đến số 6 và số 0 sau đó .
Tôi muốn có những lời khuyên cho tuổi 60. Tôi đi qua
các tiệm sách nhìn những tựa sách như “Bây
giờ chúng ta đã 60 tuổi rồi”, hay “Tuổi
60 đã đến!”, nhưng tôi lại không mua. Tôi nhớ mẹ tôi nói khi bà 75 tuổi :
“Tuổi 60 chỉ là rạng đông của tuổi già,” và tôi cảm thấy mình còn trẻ, tôi chỉ
là người mới nhập cuộc, mặc dù khi nghe mẹ nói câu đó tôi tròn xoe đôi mắt ngạc
nhiên. Tôi có thể đọc các cuốn sách kia xem như đọc chuyện của người khác chứ
chưa phải là chuyện của mình .
Chưa. Tôi chưa sẵn sàng. Tôi chỉ mới đặt chân ở
ngưỡng cửa. Tôi hiểu rằng cuộc hành trình này diễn ra suốt cuộc đời mình từ lúc
sinh ra cho đến lúc chết. Tôi có thể nhìn cuộc đời trôi qua chẳng khác gì một
người ngồi trên xe có quyền quan sát phong cảnh nhưng không phải là người tài
xế.
Chiếc xe đã đưa tôi tới đây và tôi không thể bảo nó
dừng lại. Tôi xem cuộc đời như một công
việc càng ngày càng banh ra không dứt. Sự tiến hành của công việc có khi không làm tôi hài lòng,
nhưng tôi nghĩ mình còn thì giờ để sửa chữa.
Tôi thường nghĩ mình còn thì giờ để cao hơn, đẹp hơn, sắc sảo hơn, tế
nhị hơn và ít nhút nhát hơn. Tôi sẽ đọc tất cả sách của Henry James, và của
William. Tôi nghĩ một lúc nào đó tôi sẽ du lịch Hy Lạp, La Mã, Trung quốc. Có thể
tôi sẽ hiểu biết – không phải mọi chuyện trên đời – nhưng ít nhất cũng nhiều
gấp trăm lần kiến thức tôi đang có.
Thực tế đến tuổi 60 tôi vẫn không cao hơn và thông
thái hơn. Tôi vẫn chưa đọc hết sách của Henry và William. Tôi vẫn chưa đi Hy
Lạp, La Mã hay Trung quốc. Kiến thức tôi có thêm chút ít, nhưng không nhiều như
tôi tưởng. Tôi chỉ bỏ được thói quen nói chuyện huyên thuyên giờ này qua giờ
khác trên điện thoại hay tham dự các cuộc liên hoan nhảy nhót liên miên, và tôi
giữ được thói viết thư hay đọc sách. Có thể tôi đã trở thành một người ở tuổi
xế chiều, nhưng tôi không thấy tôi khác gì lắm lúc tôi ở tuổi 12. Lúc đó sao
thì bây giờ tôi vẫn vậy, chỉ có già hơn .
Ở tuổi 60 tôi ý thức rằng cái chết sẽ đến với mọi
người kể cả tôi, nhưng tôi nghĩ chắc còn lâu. Tôi hy vọng rằng khi cái chết đến
với tôi tôi đã già lắm rồi để không còn bận tâm đến sống chết nữa. Không biết
có được vậy không, nhưng tôi nghĩ là được. Tôi nghĩ còn lâu tôi mới chết, nên
không có gì phải vội vàng .
Về chiều, tâm hồn tôi vương vấn nhớ thương những
người đã khuất, chị tôi, mẹ tôi, bạn tôi, và tôi nghiệm ra rằng tình thương sau
cái chết thật là sâu đậm. Sự thương nhớ ngự trị trong tâm hồn mình không phải
một cách trừu tượng mà là một cách thiết thân trường cửu. Kinh nghiệm cá nhân cho
tôi hiểu rằng không ai tránh khỏi mất
mát những người thân nhưng sự mất mát mãi mãi hiện diện với tình thương và
nhung nhớ.
Tôi ý thức rằng vui buồn có thể xẩy đến trong đời
ta. Điều vui nhiều nếu chúng ta biết nhìn đời một cách lạc quan, và những điều
vui đó còn mãi với chúng ta, và chuyện buồn không bao giờ tới nếu chúng ta
không nhận nó. Nhưng tôi hiểu rằng chuyện buồn dù đẩy đi vẫn có thể tới bất cứ
lúc nào. Sau một ngày làm việc bình an, trở về nhà bạn có thể nhận được một tin
buồn to lớn xẩy ra cho một người thân thương của bạn. Đó là “cái chết hiện diện giữa cái sống” như đã
ghi trong Kinh cầu nguyện.
Tôi ngạc nhiên nhận ra rằng triết lý sống của tôi là
lúc nào tôi cũng chờ đợi chuyện vui. Tôi từng lái xe chạy quanh những con đường
làng hiu hắt để nhìn một con cò xanh cất cánh bay lên giữa một cánh đồng hoang
vắng trong một buổi chiều vàng. Thân cò giữa đôi cánh mỏng manh nhẹ nhàng vươn
lên giữa bầu trời cao rộng thênh thang như thúc đẩy tôi hít một hơi thở thật
dài, buồng phổi căng ra khoái trá.
Một hôm tôi bước vào một khu tập thể thao dành cho
các cụ bà trên 80 hay 90 tuổi. Tôi thấy các cụ đang vịn vào lan can, hay dùng
gậy chống lần từng bước cẩn thận xuống cầu thang. Tôi im lặng đứng lại nhường
lối cho các cụ, lòng nghĩ đến người mẹ đã khuất của tôi và quảng đời khó khăn
của bà chống chỏi giúp chồng nuôi con qua hai cuộc chiến và một cuộc khủng
hoảng kinh tế. Các cụ đã kinh qua một thế kỷ đầy khó khăn dọn đường tương lai
dễ thở hơn cho con gái các cụ. Tôi cảm thấy tự hào và biết ơn các cụ. Rồi các
cụ sẽ lần lượt ra đi để lại tôi đơn độc trong cõi đời nay. Tôi nhẹ nhàng im
lặng bước đi lòng buồn man mác .
Bỗng nghe tiếng cười rộn rã của các cụ sau lưng. Hai
bà cụ đi sau cười rũ rượi khi nghe bà cụ đi trước bình phẩm một điều gì đó.
Không hiểu chuyện gì tôi cũng cười theo.
Việc gì cũng có thể xẩy đến trong đời ta. Có những việc bất ngờ, tàn bạo, kinh tởm, phi
lý nhiều khi không thể hiểu được. Nhưng nói cho cùng sự sống là một cuốn phim
đầy hoang dã xen kẽ với những thời khắc lý thú diễn ra từng ngày, từng giây
trong cuộc sống./.
Trần Văn Sơn
|
http://www.tranbinhnam.com |