Ngày 30
tháng 4 năm 2007 vừa qua đánh dấu 32 năm ngày cả nước rơi vào sự thống trị của
đảng Cộng sản Việt Nam. Cuộc tranh đấu cho dân chủ và tự do cho dân tộc, tiếp
nối cuộc chiến đấu bảo vệ tự do không thành công của quân và dân miền 
Trong nước
nhiều phong trào dân chủ nở rộ trong những năm qua với sự xuất hiện của nhiều
nhà dân chủ, nhiều đảng phái không Cộng sản. Ngoài nước các đoàn thể đấu tranh,
các cộng đồng với lập trường kiên quyết chống Cộng xuất hiện đông đảo làm chúng
ta có cảm tưởng như cuộc tranh đấu sắp đến hồi kết thúc và tập đoàn Cộng sản
Việt 
Nhưng nếu nhìn
dưới một nhãn quan thực tế, chúng ta thấy năm 2006 bước qua năm 2007, sau 32
năm tranh đấu chúng ta chưa gặt hái được gì cụ thể và đảng Cộng sản Việt 
Sau khi Hoa
Kỳ bị tấn công ngày 11/9/2001, ông tổng thống Bush đánh đông dẹp bắc và ngày 20/1/2005
long trọng tuyên bố trong buổi lễ nhậm chức tổng thống nhiệm kỳ II rằng “bất cứ ai sống trong tuyệt vọng và dưới sự áp
bức nên biết rằng: Hoa Kỳ  không quên quý
vị đang bị áp bức và chúng tôi cũng không tha thứ những ai đang áp bức quý vị.
Khi nào quý vị đứng dậy vì tự do, có chúng tôi bên cạnh quý vị.”,  những nhà đấu tranh dễ tính tưởng rằng Hoa Kỳ
đã nhập cuộc vào cuộc đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền của chúng ta nhưng để
thất vọng thấy rằng vào tháng 11/2006 khi đến Hà Nội tham dự hội nghị APEC, các
nhà dân chủ Việt Nam bị bao vây và đàn áp ông đã không một lời phê phán. 
Sau khi Việt
Nam vào Tổ chức Mậu dịch Thế giới (WTO), các nước dân chủ tư bản trên thế giới
thấy cơ hội làm ăn với Việt Nam đã đổi giọng ngợi khen sự tiến bộ kinh tế (bề ngoài)
của Việt Nam, giả vờ quên đi cái chế độ độc tài đảng trị của đảng Cộng sản Việt
Nam. Điển hình là những lời tuyên bố làm mát lòng Hà Nội của thủ tướng Tony
Blair, và bài báo Plenty to smile about  đăng trên tờ The Economist, một tạp chí vốn có
uy tín trên thế giới của Anh số cuối tháng 3 năm 2007, nhìn sự tiến bộ của Việt
Nam một cách hời hợt bề ngoài .
Đảng Cộng
sản Việt 
Cùng lúc
đảng Cộng sản Việt 
Đảng Cộng
sản Việt 
Ngoài ra đảng
Cộng sản Việt 
Mặt trận
tuyên truyền chính trị do ông cựu thủ tướng Võ Văn Kiệt phụ trách qua cuộc
phỏng vấn của đài BBC phát thanh ba lần mỗi lần 22 phút (đã phát hai lần, lần
thứ nhất vào sáng ngày 1/5/2007 giờ Việt Nam). Nội dung buổi phát thanh thứ
nhất chứa đựng ý của lãnh đạo Việt 
Nếu năm 1945
đảng Cộng sản Việt Nam thẳng tay giết những người quốc gia không Cộng sản thì lúc
này trước thời đại tin học và toàn cầu hóa họ không giết người như vậy được thì
họ lại dùng phương pháp cài người, phá hoại các phong trào đấu tranh, và ru ngủ
tầng lớp thanh niên (vì nếu thành phần này nhận chân được sự thật đứng lên tranh
đấu là một mối nguy lớn cho đảng Cộng sản Việt Nam). Người Cộng sản, qua cái
loa của ông Võ Văn Kiệt (đã được đảng chuẩn bị như một người Cộng sản ôn hòa)
biết rằng họ không lừa gạt được lớp người có kinh nghiệm nhưng lừa gạt được lớp
thanh niên trong tuổi 20 đến 30, rường cột và sức mạnh của nước nhà . Lớp thanh
niên này nếu sinh ra trong nước không có cơ hội hiểu thế nào là dân chủ để biết
những thủ đoạn của người Cộng sản . Đảng Cộng sản ban cho dân trong nước một số
tự do ăn nói và phát biểu những điều vô hại cho đảng, nhưng thẳng tay trừng trị
những ai có dụng tâm truyền đạt tư tưởng dân chủ chân chính để có căn bản thắc
mắc về sự lãnh đạo độc tôn của đảng qua Điều 4 Hiến Pháp. Không ai quên đảng đã
bỏ tù bác sĩ Pham Hồng Sơn vì ông đã dịch tài liệu “Thế nào là dân chủ” trên
trang Web của tòa đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam. Và đảng Cộng sản Việt Nam đã truy
tố ra tòa hai luật sư trẻ tuổi Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân chỉ vì hai
luật sư này mớ lớp huấn luyện để truyền bá tư tưởng dân chủ và nhân quyền. Thanh
niên ở nước ngoài, một phần bận tâm lo cho tương lai bản thân , một phần sống
trong không khí dân chủ họ không cảm thấy thiếu dân chủ và có nhu cầu tìm hiểu
dân chủ là gì. Nếu có dịp về nước họ chỉ thấy được cái bề ngoài phát triển giả
tạo mà không thấy được sự ruỗng nát bên trong. Đối với hai tầng lớp thanh niên
này những lời lẽ ôn hòa, khiêm nhường của ông Kiệt nghe cũng thấy êm tai, và
cũng có tính thuyết phục. 
Trong khi
đảng Cộng sản Việt Nam dùng ông Kiệt để tuyên truyền và lừa gạt dân chúng trong
ngoài nước và dư luận quốc tế (mà họ đã áp dụng từ năm 1945) họ vẫn thản nhiên
đi theo con đường củng cố đảng trị, trước mắt là xây dựng một quốc hội màu mè
chỉ biết một việc duy nhất là vâng lời đảng. 
Ông Kiệt nói
nhiều đến hòa giải . Ông lý luận rằng Việt Nam từng đánh Tây, đánh Mỹ, đánh Tàu
mà bây giờ còn hòa với nhau được, cớ sao người Việt lại không hòa giải được với
nhau. Câu hỏi thật hay nếu không muốn nói là tạo xúc động. Nhưng Việt Nam chơi ngang
hàng với Tây, thấp tay hơn với Mỹ một chút, và quỵ lụy với Trung quốc nên chơi
được với nhau còn với người Việt thì đảng chơi theo lối kẻ cả . Điều 4 bản HP
đặt đảng Cộng sản Việt Nam lên đầu lên cổ của nhân dân, và ai trái ý đảng thì
đảng bỏ tù vậy làm sao có hòa giải? Hòa giải với đảng Cộng sản theo kiểu ông
Kiệt là hãy im lặng, đảng bảo gì làm nấy, như sự im lặng của một bãi tha ma,
trong đó thỉnh thoảng chỉ có tiếng động của cuốc xẻng khi đảng đang đào mồ chôn
những ai chống đối . 
Trong khi đó
không phải trong nước cũng như ngoài nước thiếu người tài và người có lòng, vậy
tại sao đảng Cộng sản vẫn có thể làm mưa làm gió?
Chúng ta
không thể trách người trong nước vì họ sống dưới sự kềm kẹp của một đội ngủ
công an tinh thục trong công tác phục vụ đảng (như ở bất cứ nước độc tài nào)
với phương tiện vô giới hạn trong tay, nên họ không thể triển khai để trở thành
một thế đối lập có khả năng chuyển hóa tình hình.
Nhưng người
ngoài nước đáng trách hơn. Gần 3 triệu người ngoài nước, tuyệt đại đa số không
thích chế độ độc tài, được sống tự do, có một ít phương tiện và không bị giới
hạn bởi một bộ máy đàn áp nào, thế mà sau 32 năm vẫn chưa thành một thế lực làm
cho đảng Cộng sản Việt Nam phải nể sợ . 
Lý do thì
nhiều nhưng chính yếu có thể kể vài lý do dễ thấy nhất. Thứ nhất là tinh thần
vọng ngoại . Hồi năm 1976 ông tổng thống Jimmy Carter chủ trương nhân quyền,
các tổ chức nhân quyền Việt 
Biết rằng
cuộc bầu cử quốc hội (5 năm một lần) ngày 20/5 sắp tới chỉ là một trò hề của
đảng nên các tổ chức đấu tranh tại hải ngoại đã ra Thông cáo kêu gọi tẩy chay .
Lời kêu gọi hợp lý, nhưng không thực tế, vì người dân trong nước dù ghét chế độ
đến bao nhiêu và muốn đáp ứng lời kêu gọi đó cũng phải đi bầu. Tuy tại Việt Nam
không có luật buộc dân phải đi bầu, nhưng người dân biết phiếu bầu cử là tờ
giấy cần thiết trong mọi dịch vụ buôn bán, làm ăn xin việc ... và ai không đi
bầu sẽ bị liệt vào thành phần chống chế độ và không thể sống yên ổn được. Vì
vậy, không cần phải là thầy bói gỉỏi, chúng ta cũng đoán được rằng đảng Cộng
sản Việt Nam sẽ công bố tỉ số đi bầu trên 95% để chứng tỏ các đoàn thể hải
ngoại không có một sức nặng nào cả. Cho nên lời kêu gọi “tẩy chay bầu cử ” là
một ván bài trước khi đánh chúng ta đã thua . 
Về người,
như đã nói, ở hải ngoại Việt 
Tháng 6 năm
nay nhóm Họp Mặt Dân Chủ (
Trước tình
hình mới, nghĩa là bất chấp dư luận quốc tế đảng Cộng sản Việt Nam đang ra tay
đàn áp đối lập (hình như với sự thỏa thuận nào đó của chính phủ Hoa Kỳ qua
những trao đổi quyền lợi chiến lược?), đã đến lúc các nhóm đấu tranh đã tạo ra
được một sự chú ý trên thế giới như mạng Lưới Nhân Quyền và nhóm 
Cách đây mấy
năm ông Hà Sĩ Phu có nói đến cái phòng tuyến sau cùng của đảng Cộng sản Việt 
Đã đến lúc
các đoàn thể đấu tranh, các nhân vật đã tạo được thế đứng quốc tế nhìn thẳng
vào thực tế, nhận chân rằng trong cuộc đấu tranh với đảng Cộng sảnViệt Nam
chúng ta đang ở thế yếu vì thiếu sách lược đúng để cùng nhau tìm ra một “điểm”
đấu tranh để cùng dồn sức vào đánh và đánh mãi, cho đến khi động lương tâm giới
trẻ trong ngoài nước và động lương tâm thế giới. 
Cuộc 
                       Trần Bình 
                       May 7, 2007
 
   
| Trần Bình Nam | http://www.tranbinhnam.com |